Một tấm ván gỗ đổ nát được đặt trên mặt đất, trên đó đặt sốt trứng cua, ngoài ra còn múc một thìa nhỏ sốt trứng cua đặt trên lá chuối nhặt nhạnh được, mùi thơm đặc trưng lan tỏa lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt.
Trương Khâm khéo léo mang một đĩa cơm nhỏ, không chiên qua mà lại đặt thịt cua lên trên. Trong khi Trương Tiểu Muội và đệ đệ thì đứng bên cạnh hét lớn.
“Sốt trứng cua, sốt trứng cua thơm ngon, chỉ 20 văn là có thể mua được 5 lạng sốt trứng cua.”
"Muốn chiên lên, hay trộn cơm một chút liền ngon đến không cưỡng lại được!"
Chưa kể, màu sắc tươi tắn của nước sốt cua và dầu mỡ sắp tràn ra ngoài, ai đi ngang qua cũng sẽ vô thức liếc nhìn một cái.
Chẳng qua là giá quá cao nên ít người dám hỏi.
"Bà nội, cháu muốn ăn, bà mua cho cháu!"
"Ai nha, cháu trai ngoan, chúng ta không ăn, cái này nhìn một cái liền biết không ngon, về nhà bà cho cháu ăn thịt có được không?"
Một đứa trẻ mập mạp nhìn vào gian hàng của bọn người Trương Khâm, nước miếng ở khóe miệng suýt chút nữa làm ướt cả vạt áo. Nhưng nghe nói có thịt ở nhà, nó có chút do dự rút tay về.
"Bà nội, bạn nhỏ, cái này ăn rất ngon, hai người có thể ăn thử trước rồi quyết định có mua hay không a."
Trương Khâm sao có thể bỏ qua được mối làm ăn này, hắn nhanh chóng cuộn một chiếc lá chuối thành một cái chén, múc một thìa nhỏ cơm, bỏ thêm thịt cua, cuối cùng thêm vài giọt nước sốt cua vàng.
Sốt cua không nhiều mà cơm cũng không nhiều, chỉ vừa đủ ăn hơn nửa phần cơm, nước sốt nhỏ giọt tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, sau khi để lạnh ăn lại càng ngon hơn.
Không nghĩ tới có thể ăn thử, bà nội lập tức bế cháu trai, nhân lấy cơm sốt trứng cua, chỉ một miếng liền ăn xong rồi.
Ở cái thôn làng nêm nếm kém phát triển này, tìm ở đâu ra loại nước chấm độc đáo kì diệu này chứ.
Đứa trẻ ăn một miếng không đủ, liền nài nỉ bà muốn ăn thêm.
Bà cụ mắt nhỏ răng vàng cười toe toét, chỉ vào lọ sốt cua nói: “Một miếng này sao đủ ăn chứ, vừa bỏ vào miệng liền không nếm ra được, cho thêm mấy miếng nữa nhé”.
Con ngươi đυ.c ngầu của bà đảo một vòng, cố gắng lợi dụng một chút, liền có thể ăn không cần tiêu tiền.
Trương Khâm hừ lạnh một tiếng, không cần nhìn cũng biết bà nội này có ý đồ gì.
"Không được, mỗi người chỉ được ăn thử một lần, nếu muốn ăn thì lấy 20 văn tiền đổi lại một lon mang về nhà ăn."
Bà nội ủ rũ nói: "Tiểu tử ngươi đừng keo kiệt như vậy, có biết cách kiếm sống không? Không cho thử mùi vị ra sao liền đòi hai mươi văn tiền một lọ."
"Mọi người lại mà xem, tiểu tử này bán đồ không minh bạch, đừng mua ăn kẻo đau bụng." Bà lão kêu to một tiếng, hấp dẫn đám người vây xem.
Thấy mọi người đang nhìn, bà lão càng kiêu căng phách lối: “Mọi người đến xem, nói là cho ăn thử, ăn một thìa nhỏ còn chưa nếm được vị gì, không cẩn thận sẽ chết người như chơi. "
Nghe nói ăn vào sẽ bị bệnh, nhiều người đành bỏ đi.
Có người nhận ra huynh muội nhà Trương Khâm, một bên bàn luận: "Đây không phải là Trương Khâm trong làng sao? Đứa trẻ không cha không mẹ đáng thương như vậy, sẽ không bán đồ giả đâu."
"Đúng vậy, một mình hắn nuôi lớn muội muội và đệ đệ, là một người hiếu thuận trung nghĩa, chẳng qua chỉ là nghèo đói không đủ ăn."
Có người lên tiếng thay Trương Khâm, nhưng bà cụ lại không hề xuống nước, buông ra vài câu chửi đay nghiến không tha.
"Chẳng trách lại đi buôn bán, hóa ra là một nhà tan nhà nát cửa, còn có thể bán đồ gì tốt chứ?"
Đứa trẻ bắt chước lè lưỡi: “Tan nhà nát cửa, tan nhà nát cửa”.
"Các ngươi"
Trương Tiểu Muội tức giận đến đỏ bừng mặt, nhướng đôi lông mày xinh đẹp định chửi bới, nhưng bị Trương Khâm ngăn lại.
Trương Khâm cười đáp: "Bà nội, ta kính bà là người già, nhưng không phải là để bà tùy ý sỉ nhục ta."
"Ta làm ăn buôn bán nhỏ. Sốt cua ta bán là cua núi được đánh bắt từ dòng suối trong vắt từ ngọn núi phía sau Trương Gia. Ba huynh muội cũng mất một ngày để lựa thịt cua ra từng phần."