"Ca ca, hết gạo nấu cơm rồi."
Trương Tiểu Muội ôm bình gạo vào trước ngực, giữ chặt nó đưa đến trước mặt Trương Khâm.
Mở nắp ra, để lộ đáy bình sáng bóng.
Tương xứng với chiếc bình gốm này là “ngôi nhà tồi tàn” rộng rãi và sáng sủa, bốn phía cây cối bao vây nhưng cũng không lộ vẻ âm u, ánh nắng chói chang hắt ra từ những chiếc lỗ lớn nhỏ khác nhau chiếu vào trong căn nhà.
Mái tranh một mảnh về phía Đông, một mảnh về phía Tây, còn thủng một lỗ lớn, tin rằng chỉ cần một trận mưa lớn, trong nhà ngoài nhà đều ướt như nhau.
Căn nhà này không thể gọi là nhà ở, nói không có vách tường cũng không ngoa, nhưng diện tích ngược lại thì thật lớn.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ có một chiếc bàn gỗ trông có vẻ tươm tất, ngoài ra không còn đồ đạc nào khác.
Nhìn chằm chằm vào chiếc bình sáng đến gần như có thể phản chiếu, Trương Khâm bình tĩnh di dời tầm mắt: "Đem mấy củ khoai lang kia nấu đi, bọn muội cứ ăn trước, huynh đi tìm một ít gạo, đến tối sẽ quay trở về."
"Được, ca ca, huynh nhớ về sớm một chút."
Trương Tiểu Muội mỉm cười ngọt ngào, một chút cũng không lo lắng người huynh trưởng tay trói gà không chặt này làm sao có thể tìm được gạo.
Đi thêm một đoạn, đem nhà tranh bỏ lại phía sau, cái eo thẳng tắp của Trương Khâm lập tức cong lên.
“Nghèo quá, đúng thật là nghèo.” Hắn cầm trong tay một cây tre thẳng tắp mảnh khảnh lên vung vẩy, đến mức phần lá phía trên chóp đều bị rụng sạch.
Sắc mặt hắn trở nên uể oải, buồn chán đi đến nơi nào đó bên dòng suối nhỏ để lấy lại chút tinh thần.
"Hôm nay cá đúng là không ít, không biết Nhị Mã Tử có muốn ăn không, hi vọng có thể đổi lấy nhiều gạo."
Lẩm bẩm trong miệng, tay không ngừng di chuyển, bốn năm con cá sông được nhốt trong chiếc rọ đan bằng tre thô sơ, con lớn nhất có thân to dài, riêng con này cũng đã nặng hai ba cân.
Trương Khâm cũng không lấy cá ra, mà kéo cái giỏ tre vào sâu trong rừng trúc.
"Sao lại muộn như vậy, ta phải đi liền đây."
Nhìn thấy có người, Nhị Mã Tử xoa xoa tay, từ trong tảng đá phía sau móc ra một cái túi nhỏ gạo, dùng ống tre đổ đầy túi vải do Trương Khâm mở ra.
Hai người thấp giọng nói chuyện, như thể sợ rằng bị người khác nghe lén.
“Giờ cũng không sai biệt lắm, cũng không tính là chậm, gạo quá ít, thêm nữa đi.” Trương Khâm cau mày, bất mãn nói.
Mới đổ đầy có bốn ống tre, nặng chưa đến ba cân cộng lại, Nhị Mã Tử đã không chịu cho thêm.
"Mẹ ta mau khỏe lại lắm, sau lần này ta sẽ không mua cá nữa. Nhìn thấy gia cảnh ngươi khó khăn ta mới muốn mua cá, nếu không, ai lại đi ăn mấy thứ thịt sống tanh tưởi này chứ."
Nhị Mã Tử không muốn thêm nữa, ôm chặt túi gạo và mang theo cái giỏ tre, định muốn rời đi.
Trương Khâm sắc mặt âm trầm ngăn nam nhân kia lại: "Giữ lại một con cá, đừng ép giá quá mức như vậy."
Thấy Trương Khâm không chịu nhượng bộ, Nhị Mã Tử mới từ trong giỏ tre ném lại một con cá nhỏ.
Hắn từ trên xuống dưới quan sát Trương Khâm, lắc đầu: "Ngươi nói xem nếu ngươi mà là nữ nhân, hoặc là song tính, chỉ cần gả cho ta, đừng nói đến mua cá, muốn ta nuôi cả nhà ngươi còn được ."
Ánh mắt du͙© vọиɠ đầy nhớp nháp kia quấn chặt lấy Trương Khâm, quấn vào trong tấm vải lanh thô ráp nơi hạ bộ, dùng thắt lưng mỏng siết chặt eo hắn, nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng ẩm ướt.
Đáng tiếc, Trương Khâm lại là người đơn tính, hầu hết những người đơn tính cả đời sẽ không bao giờ có con.
Nếu không phải nhà hắn ba đời đơn truyền, Nhị Mã Tử thật sự đã nghĩ đến việc thành thân với Trương Khâm.
Nhìn vào gương mặt này, vóc dáng này có mất cái gì cũng đều đáng giá.
"Cút đi, ngươi muốn cả thôn biết ngươi cùng tím Vương vụиɠ ŧяộʍ hay sao?"
Trương Khâm chán ghét mắng chửi, ánh mắt của Nhị Mã Tử thật ghê tởm, khiến hắn nhìn thôi đã muốn nôn. Nhị Mã Tử hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không dám làm bậy, liền lập tức rời đi