Trương Khâm xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết h văn sủng ngọt, thân là nhân vật quần chúng, thân thể lại ốm yếu bệnh tật, không thể làm việc nặng nhọc, nhưng lại sống trong một xã hội làm nông nghiệp là chính.
Song thân phụ mẫu đều đã qua đời, họ hàng không ưa hắn, gia cảnh lại túng thiếu, hơn nữa hắn là đơn tính, ở thời đại có nữ nhi và song tính này, thật là gần như đầy BUFF, thêm vào đó là cảnh một nhà đầy tiểu đệ tiểu muội nheo nhóc cần hắn nuôi.
Hắn quyết định bí quá hóa liều, nếu như không làm được việc nặng nhọc, vậy thì chỉ còn cách đi buôn bán để kiếm sống.
Bên cạnh hắn còn có một người bạn đồng hành tên là Chu Mãnh, cũng mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nhưng thể chất cường tráng, một thân cơ bắp nhìn thôi đã biết có thể làm việc ổn thỏa, vô cùng thích hợp.
Trương Khâm đương nhiên trong cùng ngày liền lập tức bắt đầu bài thuyết phục của mình, thao thao bất tuyệt ngày này qua ngày khác, nhưng ánh mắt của Chu Mãnh nhìn hắn lại càng lúc càng trở nên kỳ lạ.
Cảm thấy thái độ của Chu Mãnh có chút dãn ra, đang định kiên trì nỗ lực thuyết phục hắn, lại chợt nhìn thấy Du Ngọc Lê cùng thôn, hắn lập tức có chút sửng sốt.
Trương Khâm lúc này mới nhớ ra nhân vật này bên trong cuốn tiểu thuyết chính là đồng hương của nhân vật chính.
Mà thuộc tính mê người của Du Ngọc Lê cũng thập phần to lớn, cậu ta lại đang ở độ tuổi yêu đương, sau khi lớn lên, dung mạo sẽ ngày càng xinh đẹp, hấp dẫn vô số nam nhân tranh giành.
Còn Trương Khâm ở trong sách cũng chỉ xuất hiện vỏn vẹn có hai chương, cộng lại còn chưa tới một trăm chữ.
Lúc nhân vật chính bị kẻ lang thang bắt nạt, bèn tìm tới nhân vật chính số 2 đến xin cứu giúp, nhưng chưa đợi được lúc tạ ơn, ngược lại còn bị tịch thu ruộng đất, đuổi ra khỏi làng.
Chỉ vì nhìn thấy cảnh nhân vật chính bị làm nhục, để giữ cho nhân vật chính trong trắng, liền đem một nhà huynh muội Trương Khâm đuổi đi. Ở trong gió lạnh và tuyết rơi dài ngày, huynh muội Trương Khâm không tìm được thức ăn cũng như nơi trú ẩn ấm áp liền bị cảm lạnh đến chết.
Thấy Chu Mãnh và Du Ngọc Lê không nói được lời nào từ trong một túp lều đi ra, Trương Khâm không kìm được đỏ mặt.
Xong rồi, người đàn ông này nếu không phải là...
Trương Khâm làm ra vẻ mặt thất thần, buông tha Chu Mãnh, đưa mắt sang nhìn một người khác ở làng bên cạnh.
Chỉ là... Tại sao một tuần này Chu Mãnh luôn xuất hiện ở bên cạnh hắn, lại bày ra vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm hắn như vậy?
Chu Mãnh nghiến răng nghiến lợi đè chặt Trương Khâm đang định bỏ chạy, trầm giọng nói: "Ngươi chạy làm gì? Không phải ngươi một mực tới dụ dỗ ta sao? Thế nào? Định đổi nam nhân khác à?"