Chương 4: Cuối cùng cũng tìm được em rồi, bà xã

Buổi sáng đưa bản kiểm điểm cho trưởng phòng, Túc Bách lại nhận được điện thoại của người đàn ông, lúc anh ta hỏi “Vợ, là em phải không?” thì Túc Bách cảm thấy chân mình lập tức mềm nhũn, anh bình tĩnh lại một chút, dùng giọng điệu bình tĩnh hết mức có thể để lặp lại lời nói mà trưởng phòng đã cho anh nghe để lừa gạt người đàn ông.

Mà hiện tại, chuyện nộp bản kiểm điểm đã qua một tháng, vì dạo gần đây gió êm sóng lặng nên Túc Bách cũng đã quên sạch chuyện này.

Gần đây làm muộn, hơn mười giờ tối mới tan làm, lúc Túc Bách về thì trời đã khuya.

Nơi Túc Bách ở là một khu phố cổ, về nhà phải đi qua một cái ngõ nhỏ, đèn đường trong ngõ nhỏ đã bị hỏng từ lâu, không có thợ đến sửa.

Con hẻm tối vào đêm khuya, vô duyên vô cớ làm cho người ta sợ hãi, muốn đi qua chỗ này thì cần phải có rất nhiều can đảm.

Mà khi Túc Bách đi vào ngõ hẻm này, tay anh cầm điện thoại, dựa vào chút ánh sáng yếu ớt của đèn pin điện thoại để chiếu sáng, ở góc rẽ phía xa, hình như thấy được một bóng đen lấp ló, không rõ ràng.

Trái tim đột nhiên nhảy dựng lên.

Túc Bách hít sâu một hơi ổn định lại tâm trạng, tự an ủi chính mình, mặc dù trong ngõ hẻm này có hơi u ám một chút nhưng an ninh xung quanh rất tốt, cũng chưa từng có chuyện trộm cướp xảy ra, biết đâu chỉ là hoa mắt.

Tuy nhiên, định luật Murphy cho chúng ta biết rằng, nếu sự việc có khả năng đi theo chiều hướng xấu thì dù khả năng này có ít đến đâu thì nó vẫn xảy ra, đừng bao giờ cảm thấy may mắn trong lòng.

Túc Bách cắn môi, mặc dù không tin mình đi qua con đường này vô số lần mà lần này lại gặp tai nạn, nhưng cảm giác bất an trong lòng khiến lúc Túc Bách gần đi đến chỗ rẽ đã đi chậm lại, nếu lỡ như thì sao?

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lúc Túc Bách do dự, không biết có nên tiếp tục đi về trước hay không thì ở góc rẽ đột nhiên xuất hiện một người đàn ông cao lớn, người đàn ông đó nhanh chóng đến gần, một tay tóm lấy Túc Bách, tay kia cầm theo một tấm vải bịt kín mũi miệng anh.

Mũi miệng bị bịt lại, mùi hương kí©h thí©ɧ tràn ngập trong mũi, Túc Bách muốn kêu cứu nhưng căn bản không thể phát ra âm thanh, giãy giụa theo bản năng, chiều cao 1m87 cũng không phải là thấp trong đám con trai, nhưng khi bị người đàn ông ôm lấy, nhìn anh lại vô cùng nhỏ nhắn, dù giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi cánh tay như cái kìm sắt của người đàn ông, chênh lệch thể lực khiến Túc Bách tràn đầy tuyệt vọng, nhưng anh vẫn không ngừng giãy giụa, cố gắng thoát khỏi tình cảnh khốn khó.

Có lẽ là thuốc mê phát huy tác dụng, sức lực như bị rút mất, không biết có phải lúc người đàn ông nhào đến thì ném điện thoại rớt bể hay không, đèn pin điện thoại yếu ớt lúc rơi xuống mặt đất đã tắt ngóm, hiện tại xung quanh tối đen như mực, đột nhiên Tô Bạch không thể phân biệt được bóng tối trước mặt mình rốt cuộc là màn đêm, hay là vì không cung cấp đủ máu nên sinh ra bóng tối.

Trước khi ngất xỉu, Túc Bách nghe được một âm thanh trầm thấp sát bên tai mình, nói nhỏ: “Cuối cùng cũng tìm được em rồi, bà xã.”