Yên Lương Thần xuống xe taxi, đứng ở bên đường nhìn tòa lầu của tập đoàn Nhan Thị cao chót vót chạm đến mây trời.
Lúc này, Nhan Bác Thanh – cha của Nhan Lạc Tuyết đang đợi cô ở trên tầng cao nhất.
Thu lại ánh mắt, Yên Lương Thần không chút do dự bước vào cánh cửa chính rực rỡ kia.
Bởi vì Nhan Bác Thanh đã dặn dò trước đó nên người ở tiền sảnh không làm khó cô, trực tiếp dẫn cô lêи đỉиɦ lầu.
Đứng trong thang máy, từ trên vách tường, Yên Lương Thần nhìn thấy bản thân mình gầy đến mức không ra hình người nữa thì trong lòng có chút phức tạp.
Đối với Hạ Viễn Hàng, rõ ràng cô nên hận hắn thấu xương, hắn càng thảm cô càng vui mừng mới đúng!
Nhưng bây giờ, cô lại vì hắn đến làm giao dịch với Nhan Bác Thanh.
Cô cũng không biết rốt cuộc bản thân mình đang nghĩ gì? Cứ đến như vậy, lại không hề do dự, cũng không hối hận.
Giống như người điên vậy.
Bao năm nay, Nhan Bác Thanh luôn giữ được chức vị cao, khí thể bức người và ánh mắt sắc như dao.
Nhưng Yên Lương Thần lại không hoảng sợ, cứ nhìn trực tiếp vào đôi mắt khôn khéo kia.
“Kỳ thực, ông biết rõ hơn ai hết, Nhan Lạc Tuyết vốn không phải do tôi gϊếŧ, những hình ghi lại được trong camera của bệnh viện e rằng cũng là ông phái người làm hỏng đúng không? Kỳ thực từ camera cũng có thể biết được, lúc tôi vào phòng bệnh trùng khớp với thời gian Nhan Lạc Tuyết trèo lên cửa sổ, tôi vốn không có thời gian gây án mạng. Nhưng, tôi có thể hiểu được lỗi đau mất mát của người già, cũng có thể hiểu được ông nhất định có cách ép tôi nhận tội.”
Ánh mắt ông Nhan lạnh lùng: “Vì vậy, hôm nay cô đến đây là muốn dùng tình cảm để lay động tim ta, dùng lí để giải thích cho ta nghe sao?”
“Không!”
Yên Lương Thần hít sâu một hơi, hất cằm cao ngạo.
“Hôm nay tôi tới là muốn làm giao dịch với ông, tôi vốn không cố ý gϊếŧ người, nhưng nếu ông đã không từ thủ đoạn để ngụy tạo chứng cứ như vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ khiến bản thân cuốn vào vòng xoáy này. Tôi cũng đã hiểu rồi, trên mạng cũng đã có những lời nói lộn xộn liên quan đến việc này rồi, tôi cũng không muốn nhà họ Nhan bị nhắm vào, dù sao gia tộc lớn nào cũng có thứ không thể để người khác nhìn thấy, đúng không?”
“Láo xược!”
“Chủ tịch Nhan tức giận, chứng tỏ lời tôi nói là đúng.”
Tình hình lúc đó, trong bệnh viện có khá nhiều người chứng kiến. Tuy nhà họ Nhan đã hủy một vài chứng cứ quan trọng, nhưng vẫn còn một số giọng nói chính nghĩa xuất hiện, tất cả chúng đều nhắm thẳng vào nhà họ Nhan.
Tuy rằng gia nghiệp trăm năm của nhà họ Nhan vững chắc nhưng dư luận kiểu này rất đáng sợ. Một khi đã kí©h thí©ɧ lòng căm phẫn của dân chúng thì cơ nghiệp trăm năm cũng chẳng là gì cả.
Đương nhiên, thực lực của nhà họ Nhan rất hùng hậu, thủ đoạn cũng vô cùng cương quyết nên thật sự muốn kích động lòng dân cũng không dễ dàng như thế. Chỉ có điều càng là người gánh vác sản nghiệp của gia tộc lớn thì càng lo lắng nhiều, vì vậy Yên Lương Thần mới cố ý nói như vậy.
“Tuy gia nghiệp của tập đoàn Viễn Hàng không thể sánh bằng gia nghiệp trăm năm của Nhan Thị, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì hai bên sẽ cùng bị thua thiệt. Thậm chí một khi xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, ví dụ Hạ Viễn Hàng bắt tay với đối thủ của Nhan Thị thì cuối cùng chẳng biết hươu chết về tay ai đâu.”
Nhan Bác Thanh cười nhẹ: “Cô đang uy hϊếp tôi sao? Chỉ dựa vào cô?”
“Đương nhiên không phải, chủ tịch Nhan, tôi có thể đồng ý phối hợp với ông để nhận tội ngộ sát, ông bỏ qua cho Hạ Viễn Hàng. Như vậy, lỗi lo lắng của ông biến mất, ông cũng có thể xuống đài được rồi.”
Yên Lương Thần chống bàn đứng lên, ánh mắt kiên định nhìn Nhan Bác Thanh.
“Lời của tôi đã nói xong, tôi đợi câu trả lời của chủ tịch Nhan.”
Lúc nắm chốt cửa, Yên Lương Thần chợt khựng lại một chút.
“Đời này của Nhan Lạc Tuyết đã đủ đáng thương rồi, chủ tịch Nhan nên tích thêm chút đức cho rồi cầu nguyện cho kiếp sau cô ấy được hạnh phúc đi.”
Mãi cho đến khi đi ra khỏi tòa lầu đó, lên xe rồi thì cái lưng thẳng tắp của Yên Lương Thần mới chầm chậm được thả lỏng, trên trán vã ra một lớp mồ hôi.
Lúc trở lại bệnh viện, Hạ Viễn Hàng lại ở đó rồi. Nhìn thấy cô, hắn khó chịu cau mày lại.
“Em đã đi đâu vậy? Tôi chờ em rất lâu rồi đó.”
“Cảnh sát còn chưa bắt tôi, vậy mà Hạ tổng đã muốn giám sát tôi rồi sao? Tôi muốn đi đâu thì đi đó, không liên quan đến anh?”
Trải qua mấy ngày nay, Hạ Viễn Hàng cũng đã quen với việc cô nhìn thấy hắn là mồm miệng lanh lợi không khác công kích hắn là mấy, vì vậy hắn giãn mày ra, tiếp tục quan tâm cô ăn gì.
Từ ngày đó trở đi, hầu như ngày nào ba bữa hắn đều chăm chú quan tâm cô ăn gì, hắn còn muốn dâng tận miệng đút tận mồm cô, quả thực mặt dày tới cực điểm!
Yên Lương Thần nhìn hắn chằm chằm, cảm thấy sắp tức chết rồi, nhưng hình như không phải là tức giận mà là bản thân đang hỗn loạn.
“À, công ty của anh sắp bị tập đoàn Nhan Thị thôn tính rồi phải không?”
Hạ Viễn Hàng cũng không tức giận, liếc cô một cái rồi nói: “Cho dù là có sụp đổ thì tôi cũng có thể nuôi được em.”
Tim Yên Lương Thần chợt run lên, ngay sau đó liền cười khẩy rồi lại cười chế giễu, cả người nhìn giống như một con mèo đang giương bộ móng nhọn ra vậy.
“Ai khiến anh nuôi tôi? Hạ tổng, anh đừng quên, chúng ta chẳng còn chút quan hệ nào với nhau nữa rồi. Đời này, Yên Lương Thần tôi có làm ăn mày cũng không thèm đến trước cửa nhà anh! Anh cứ giữ lại chút lòng tốt đó đi nịnh nọt thú vui mới của anh đi, người vợ bị ruồng bỏ như tôi đây thật sự không cần anh nhọc lòng!”
Hạ Viễn Hàng nghẹn họng, hắn càng quan tâm cô thì cô càng công kích hắn. Mấy ngày nay hắn đã rút ra được kinh nghiệm rồi.
“Nhan Lạc Tuyết không còn nữa, nhưng chẳng phải cô ấy vẫn còn một em gái tên Nhan Lạc Vi sao? Nghe nói hai chị em họ khá giống nhau, nếu anh chịu nhận lỗi với ba vợ anh, rồi bảo ông ấy đem con gái gả cho anh là được rồi! Giống như thời cổ đại đó, chị qua đời, em gái kế vị là chuyện thường tình. Đó gọi là gì nhỉ? Phù sa không lọt ra đồng người ngoài!”
“Bụp...”
Hạ Viễn Hàng lập tức đập bát đũa xuống bàn cơm di động, trấn động đến mức bát đũa loảng xoảng rung động, canh văng khắp nơi, đệm chăn đều bị làm bẩn.
Mặc dù bản thân cố ý chọc giận hắn, nhưng Yên Lương Thần vẫn sợ tới mức run bắn lên.
“Yên Lương Thần, em coi tôi là gì? Em thật sự cho rằng tôi là cầm thú sao?”
Yên Lương Thần nhíu mày rồi gắp một miếng thịt bò để vào trong bát, sau đó mới thản nhiên ngước mắt nhìn đôi mắt như đang phun lửa của hắn.
Ở trong đôi mắt đó, dường như có dấu vết bị thương.
Thế nhưng, điều đó thì liên quan gì đến cô chứ?”
“Hạ tổng nói đúng, trong mắt tôi, anh đúng là cầm thú. Không đúng, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, còn anh đến cốt nhục của mình còn không buông tha cơ mà, vì vậy anh căn bản không bằng cầm thú!”
Cơn thịnh nộ của Hạ Viễn Hàng chợt tiêu tan, chỉ còn sót lại vẻ chán nản và nặng nề.
Việc mất đi con, chính là mấu chốt mà lòng cô vĩnh viễn không thể bỏ qua! Nhưng dù sao người phải nếm trải cũng không phải là hắn mà!
Chỉ là cô cho rằng hắn là người lòng dạ sắt đá, chưa bao giờ tin rằng hắn sẽ đau lòng, vì vậy giống như mượn cơ hội đâm hắn một dao vậy, nhưng làm thế nào cũng không hả giận được.
“Ôi chao! Hạ tổng, anh việc gì phải bày ra bộ mặt đau lòng buồn bã đó? Nếu như không phải tôi quá hiểu con người anh thì thiếu chút nữa còn tưởng là thật đó! Hạ tổng, anh không lăn lộn trong giới giải trí thì thật uổng phí đó nha!”
Yên Lương Thần gật đầu một cách tự nhiên rồi nói: “Nếu như công ty anh thật sự không trụ được nữa, thì anh nên suy nghĩ tham gia vào giới giải trí đi! Không chừng ảnh đế kế tiếp là anh đó! Anh đợi một chút, tôi đi tìm đồ để anh kí tên, ngày sau có thể bán lấy tiền rồi.”
Hạ Viễn Hàng đứng lên, kéo cô ôm vào trong lòng, cúi đầu, vùi mặt vào cổ cô.
Yên Lương Thần vũng vẫy nhưng hắn vẫn không buông, nên chỉ đành cứng người mặc hắn ôm. Đột nhiên, cô trợn to hai mắt, trên cổ hình như có thứ gì đó ẩm ướt nóng hổi, lẽ nào...
Không!
Sao Hạ Viễn Hàng có thể rơi nước mắt được chứ? Hắn là một con cầm thú có lòng dạ sắt đá, hắn không thể khóc được!
Yên Lương Thần không ngừng thuyết phục chính mình, đôi mắt dần dần hiện nên một tầng sương mù.