Chương 3: Bạn cùng phòng

Ngày 06/04/2024

Edit: Dandan

=========

Một giấc này ngủ đến choáng choáng váng váng, khi đồng hồ báo thức vang Diệp Nhiên vẫn còn choáng, ngồi trên giường một lát, cậu mới từ từ bò xuống giường.

Trong phòng ngủ không một tiếng động.

Tiểu béo đã gửi tin nhắn cho cậu vào nửa giờ trước: 【 Tui cùng anh Thụ đi tham gia cuộc phỏng vấn của hội học sinh, giữa trưa không cần để cửa. 】

Hội học sinh Kinh đại cùng các câu lạc bộ (CLB) đều chiêu mộ thành viên trong tháng mười này.

Mấy ngày nay trên các quảng trường lớn, nhỏ trong trường, đều đặt đầy bàn ghế, các học trưởng học tỷ nhiệt tình phát đơn tuyên truyền, thân thiết niềm nở lôi kéo mỗi một tân sinh viên đi ngang qua.

Tiểu béo cùng anh Thụ đều là người giỏi giao tiếp, lúc học quân sự đã quen biết với các học tỷ trong hội học sinh, hội học sinh vừa nói chiêu mộ thành viên, hai người lập tức bắt đầu chuẩn bị.

Diệp Nhiên đi vào nhà ăn, khí lạnh liền ập vào mặt.

Dù chỉ là mới 10h30" sáng, mà nhà ăn đã ngồi đầy người, có ăn cơm, học tập, cũng có cùng bạn bè nói chuyện phiếm.

Cửa sổ bán cơm chân vịt đã xếp thành hàng dài, cậu quét thẻ lấy phiếu, yên lặng đứng vào cuối hàng.

Khi sắp đến cậu thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Diệp Nhiên móc điện thoại ra, phát hiện là tin nhắn từ bạn từ nhỏ.

Bạn từ nhỏ: 【 Nhiên Nhiên, dậy chưa? 】

Diệp Nhiên: 【 Dậy rồi, mày còn chưa đi ngủ sao? Hiện tại Luân Đôn hẳn là rạng sáng đi? 】

Bạn từ nhỏ: 【 Ngủ không được, cùng bạn cùng phòng đi uống rượu, hắn còn gọi thêm mấy nam nhân, không một người đẹp trai, còn không mặc quần áo cho đàng hoàng, my eyes my eyes! 】

Diệp Nhiên bật cười.

【 Đừng chơi quá muộn, sớm về nghỉ ngơi. 】

Bạn từ nhỏ: 【 Đã chuẩn bị về rồi, bạn cùng phòng này của tao thật sự là kỳ ba, từ khi tao nói với hắn tao là gây, thì hắn cứ không ngừng giới thiệu người cho tao, làm ơn đi, thật sự không cần OK! Đâu phải là tao tìm không thấy nam nhân, là tao không muốn tìm được chưa! 】

Diệp Nhiên: 【 Vậy thì từ chối hắn đi. 】

Bạn từ nhỏ: 【 Không được, hắn nghe không hiểu tiếng người, mà tao còn muốn ở lại đây bốn năm, còn cùng một ngành nữa chứ, tao cũng không thể cạy mặt hắn...... Không nói hắn nữa, mày sao rồi, bạn cùng phòng đại soái ca là người thế nào? 】

Về Thẩm Thời làm bạn cùng phòng thế nào, không còn có ai có quyền lên tiếng hơn Diệp Nhiên.

Cậu chỉ là tự hỏi vài giây, bạn từ nhỏ ở bên kia đại dương đã lạch cạch lạch cạch gửi tới một đoạn dài: 【 Bây giờ còn có người xa lạ không nói tiếng nào vào sai phòng bọn mày không? Tao nói mày nghe, bọn họ chắn chắn là không phải vào sai phòng, mà chính là cố ý vào phòng bọn mày! 】

【 Hiện tại sinh viên đều không có tố chất sao? Tao không hiểu nổi bộ mười mấy năm trước bọn nó không được giáo dục hả, đạo đức đều đi nơi nào hết rồi! Điểm mấu chốt ở chỗ nào! Ảnh chụp ở nơi nào! WeChat ở nơi nào! 】

Diệp Nhiên: “ ......? ”

Bạn từ nhỏ: Tổng kết lại là: 【 —— Mau cho tao nhìn xem bạn cùng phòng kia của mày đẹp trai bao nhiêu! 】

Diệp Nhiên: “ ......... ”

Bạn từ nhỏ người ở nước ngoài, tâm hệ tổ quốc.

Ngày đầu tiên Diệp Nhiên nhập học, bạn từ nhỏ không biết lấy tin tức từ đâu mà biết Kinh đại có đại soái ca vào học, còn chia sẻ tin tức này với Diệp Nhiên.

Cho nên khi Diệp Nhiên phát hiện tên của bạn cùng phòng và đại soái ca giống hệt nhau, thì phản ứng đầu tiên không phải là tò mò, mà là khẩn trương, sợ bạn từ nhỏ nghe được liền bay về nước.

Nhưng những việc phát sinh kế tiếp đã mang đi sự sầu lo này, chụp lén, “ vào nhầm ” ký túc xá, lôi kéo làm quen, xin wechat...... Mỗi một sự kiện đều làm người mở rộng tầm mắt.

Diệp Nhiên: 【 Tao không có hình của hắn. 】

Mỗi ngày đều đối diện với khuôn mặt đó, Thẩm Thời còn ngủ ở giường đối diện cậu luôn, thời gian dài rồi, cậu đều sắp sinh ra kháng thể.

Đối với điều này, bạn từ nhỏ cực kỳ không tán đồng: 【 NO! Tao có thể xem soái ca cả đời! 】

Diệp Nhiên lại lần nữa bật cười.

Bạn từ nhỏ: 【 Bạn cùng phòng của mày ở bên cạnh mày sao? Trước chụp một tấm cho tao xem, bảo đảm xem xong liền xóa, tuyệt không truyền ra ngoài. 】

...... Chụp hình?

Diệp Nhiên trả lời: 【 Hắn không ở bên cạnh tao, lát nữa tao đi diễn đàn tìm ảnh của hắn, rồi gửi qua cho mày vậy. 】

【 Được nha! 】 Bạn cùng phòng wink: 【 Yêu mày nhất đó bảo bối 😘😘😘! 】

Kết thúc cuộc nói chuyện, bạn từ nhỏ phải về nhà rồi.

Diệp Nhiên bất đắc dĩ tắt điện thoại, trong quá trình chờ cơm, cậu chợt nhớ tới một chuyện cũ.

Trong lúc học quân sự Thẩm Thời bị chọn làm đội quân danh dự, thường xuyên phải luyện tập thêm vào lúc nghỉ trưa, có một lần vào giữa trưa hắn ăn cơm tại phòng ngủ, Tiểu béo sơ ý quên đóng cửa, có một ít nam sinh thỉnh thoảng cứ đi qua trước cửa, hi hi ha ha, trong tay còn cầm điện thoại chụp lén.

Lời nói trong miệng cũng không sạch sẽ, “ Chỉ thế này...... Đẹp trai chỗ nào chứ? Nữ sinh bây giờ đều là ánh mắt gì...... ”

Cậu cùng Thẩm Thời đều ngồi đưa lưng về phía cửa, bên tai rõ ràng nghe thấy được tiếng đèn flash.

Từ khóe mắt nhìn thấy Thẩm Thời đã đứng lên, năm ngón tay rũ bên người đã nắm chặt, giác quan thứ sáu không biết tên nói với cậu, chuyện xảy ra kế tiếp sẽ rất khó giải quyết.

Diệp Nhiên ôn ôn thôn thôn, biếng nhác sống 18 năm, lần đầu tiên làm ra hành động xúc động như vậy, cậu dẫn đầu xẹt qua Thẩm Thời, một phen vỗ lên cửa.

“ Loảng xoảng! ” Một tiếng.

Sau khi đóng cửa lại, đại não cậu trống rỗng, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, ngẩn ngơ một hồi lâu, mới nói với Thẩm Thời vẫn luôn lẳng lặng nhìn cậu: “ ...... ”

Nói câu gì, Diệp Nhiên hiện tại đã quên, nhưng buổi tối ngày hôm đó cậu kể chuyện này cho bạn từ nhỏ nghe, bạn từ nhỏ liền cười cậu suốt ba ngày.

“ Ha ha ha, mày xấu hổ cái gì chứ? ”

Diệp Nhiên lại xấu hổ lại hít thở không thông, chôn ở trong chăn giải thích: “ Tao cũng không biết, chính là cảm giác lúc ấy nếu còn không đóng cửa, sự tình sẽ không dễ giải quyết, lần sau sẽ không như vậy nữa...... ”

Lời tuy nói như vậy, nhưng từ lần đó về sau hơn một tháng, chỉ cần Thẩm Thời ở phòng ngủ, Diệp Nhiên đều sẽ yên lặng đi đóng cửa.

Hiển nhiên đã trở thành người phát ngôn của phòng 211.

Tiểu béo cùng anh Thụ nghe huyền ca biết nhã ý, rất nhiều lần đều muốn nộp chìa khóa lên cho cậu, ánh mắt nhìn cậu đều là tôn kính.

Diệp Nhiên: “ ...... ”

Cứu mạng.

Thật không phải ý này mà.

°°°°°°

“ Hắc, bạn học, cháu muốn lấy cơm gì? ” Bác gái ở cửa sổ bán cơm cao giọng gọi cậu.

Diệp Nhiên tỉnh táo lại từ cơn xấu hổ, bên tai là tiếng người ầm ĩ ồn ào trong nhà nhà ăn.

Cậu cất điện thoại, gọi một phần cơm chân vịt, lại đi cửa sổ bán cháo ở lầu một mua hộp cháo cùng một chút món chay.

Trở lại ký túc xá, trong phòng vẫn tối tăm như cũ.

Diệp Nhiên tay chân nhẹ nhàng mở đèn bàn, chỉnh ánh đèn xuống mức thấp nhất, do dự vài giây, vẫn là đứng dưới giường Thẩm Thời gọi hắn: “ Thẩm Thời? ”

Màn giường kéo chặt không chút phản ứng.

Cậu thoáng nâng giọng lên, lại gọi một lần: “ ...... Thẩm Thời? ”

Chớp mắt tiếp theo, cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra.

Ánh sáng dũng mãnh tiến vào.

Ngoài cửa là Tiểu béo cùng anh Thụ một trước một sau vào phòng, trong tay hai người đều xách theo cơm, trong miệng lải nhải: “ Đây còn không phải là chơi chúng ta sao? Ngoài miệng thì nói cho chúng ta vào hội học sinh, thực tế thì kêu chúng ta làm cu li hỗ trợ... ”

“ Ai? Diệp Nhiên, ” tiểu béo thoáng nhìn cậu, chào hỏi: “ Ông đứng dưới giường Thẩm Thời làm gì thế, Thẩm Thời không phải đã sớm đi rồi sao? ”

Anh Thụ đã đi mở màn ra, bức màn màu lam tách ra hai bên, trong phòng lập tức sáng ngời.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng ngời lóa mắt.

Trên đường nhỏ bên ngoài ký túc xá rậm rạp toàn là người tan học, từ hành lang bay tới hương thơm của đồ ăn. Diệp Nhiên trì độn đứng yên một lát, mới phản ứng lại.

“ Ừm, ” Cậu trở về bàn học của mình, “ Hắn đi ra ngoài sao? ”

“ Ừ, 9 giờ đã đi rồi, hình như là đặt chuông báo thức......? ”

Anh Thụ nói tiếp: “ Đúng vậy, chế độ rung, ông không nghe thấy cũng bình thường. Tui hỏi ổng đi đâu, ổng nói muốn đi hội học sinh, hình như hội học sinh ngày nào cũng gọi cho ổng, hối thúc ổng gia nhập. ”

“ Mẹ nó!! ” Tiểu béo nghe vậy cực kỳ phẫn nộ rồi, “ Vì cái gì hai chúng ta thì không ai muốn, còn Thẩm Thời thì ai cũng giành, điều này không công bằng! ”

“ Ông nghĩ vì sao, ” Anh Thụ sâu kín xem hắn: “ Nếu tui có gương mặt kia của Thẩm Thời, tui còn cùng ông hỗn sao? ”

“ Ông nói cái gì, nồi này tui không đội, ông lớn lên xấu cũng không thể trách tui! ” Tiểu béo nói.

Anh Thụ: “ ? Ông nói ai xấu? ”

Hai người một khi đã cãi liền không dứt được, Diệp Nhiên đau đầu, sờ sờ cơm chân vịt ấm áp, ra tiếng đánh gãy bọn họ.

“ Hai người ăn cơm sao? ”

“ Đang chuẩn bị ăn, làm sao vậy? ” Anh Thụ bớt thời giờ trả lời cậu.

Cậu cười lắc lắc cơm trong tay, “ Hai ngày này dạ dày không tốt, ăn không được đồ dầu mỡ, hai người ai ăn? ”

Không khí yên tĩnh một lát.

Tiểu béo: “ Tui! ”

Anh Thụ: “ Tui! ”

Diệp Nhiên đưa cơm cho bọn họ, để tự họ đưa ra lựa chọn, còn cậu thì mở hộp cháo trắng ra, thở dài với chén canh suông quả thủy trước mặt.

Phía sau, là màn cãi nhau kịch liệt;

Mà trước người, là đồ ăn nhạt nhẽo.

Bị bệnh thật đáng sợ.

Diệp Nhiên múc muỗng cháo, lòng có xúc động.

Không bao giờ muốn bị bệnh nữa.