Chương 12: Đoạn Ngọc Vũ cậu sờ tôi làm gì?

Đoạn Ngọc Vũ phát hiện hình như dạo này thời gian cậu tiếp xúc với Ân Tử Tấn nhiều hơn trước kia.

Vốn dĩ hai người họ ở chung một nhóm nghiên cứu, Ân Tử Tấn tùy tiện giao cho cậu mấy nhiều vụ khiến cậu tiếp xúc với anh nhiều hơn.

Mặc dù cậu biết bản thân và Ân Tử Tấn đang làm việc công nhưng dù sao trong quá khứ, hai người cũng từng có một khoảng thời gian khó xử vô cùng, từ đầu đến cuối lúc đối mặt với anh, cậu đều cảm thấy có chút không tự nhiên.

Hơn nữ, trước kia Ân Tử Tấn chưa bao giờ đích thân chỉ dạy cậu, anh luôn thờ ơ bảo sinh viên khác hướng dẫn cậu.

Còn bây giờ thì ngược lại, anh tự mình hướng dẫn cậu.

Đoạn Ngọc Vũ không thể không cố gắng hết sức mà làm việc – Cậu nghi ngờ Ân Tử Tấn muốn ở cùng để bắt lỗi cậu, sau đó đuổi cậu ra khỏi nhóm.

“Vũ nhi, chị tặng em cái cốc giữ nhiệt này. Sau khi tan làm, chúng ta đi xem phim được không?”

Đàn chị cùng nhóm nghiên cứu mỉm cười tiến lại gần cậu, không hề che dấu ý đồ mình với Đoạn Ngọc Vũ. Đoạn Ngọc Vũ được tính là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm nghiên cứu, khuôn mặt non nớt nên cách xưng hô với cậu cũng rất đa dạng.

Bình thường, cậu chắc chắn sẽ trực tiếp từ chối bởi dù sao thi đấu thể thao cũng không cần yêu đương.

Nhưng đây là đàn chị chung nhóm nên phải từ chối khéo nhất có thể.

“Hay chúng ta cùng nhau đi tiệm net đi học tỷ? Dạo này có event gấp 3 tiền vàng và giá trị kinh nghiệm đó.”

Vừa không từ chối vừa không phải đi xem phim với nhau.

Học tỷ sững sờ một lát rồi không nhịn được mà bật cười.

“Được rồi được rồi, em không muốn đi thì thôi vậy. Tặng em cốc giữ nhiệt này đấy.”

Đoạn Ngọc Vũ vừa định từ chối thì học tỷ chỉ vào cái ly giữ nhiệt không biết đã sử dụng được bao lâu mà cậu đặt trên bàn.

“Dù sao chị cũng đã mua rồi, lại còn là phong cách của đàn ông, nếu em không nhận thì chị cũng đâu dùng đến nó.”

“Em đừng nghĩ nhiều, cứ coi như chị quan tâm em.”

Mấy lời này quả thật không một kẽ hở, hơn nữa nếu cậu trực tiếp từ chối thì lúc làm việc cùng sẽ rất ngại ngùng.

Đoạn Ngọc Vũ nở nụ cười tươi: “Cảm ơn đàn chị, chị thật tốt.”

Sau khi học tỷ rời đi, Đoạn Ngọc Vũ cầm cốc giữ nhiệt lên xem, đúng thật là cậu đang có ý định đổi một cái cốc giữ nhiệt mới.

Nói thật thì cậu rất thích cái cốc này.

“Cộc cộc.” Mặt bàn bị gõ hai tiếng, Đoạn Ngọc Vũ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Ân Tử Tấn.

Đoạn Ngọc Vũ không biết vì sao tự nhiên cảm thấy chột dạ, cậu vội vàng bỏ cái cốc xuống.

Rõ ràng giữa cậu và anh không có quan hệ gì, sao cậu lại có cảm giác quẫn bách như vừa bị bắt gian vậy chứ.

Ân Tử Tấn nâng cằm nói với cậu: “Ra đây.”

“Nghiêm khắc mà nói thì nhóm chúng ta không cho phép yêu đương trong nhóm.”

Ân Tử Tấn hơi cúi đầu nhìn cậu, cơ thể to lớn cùng với ánh mắt bức người của anh khiến Đoạn Ngọc Vũ có hơi khẩn trương.

Đoạn Ngọc Vũ hiểu ý mà anh nói.

Nếu người trong nhóm yêu đương với nhau, lúc còn yêu thì không sao nhưng đến lúc cãi vã, thậm chí lúc chia tay thì khi gặp mặt sẽ khó chịu như nào đây, khi đó họ còn có thể đến nhóm nghiên cứu làm việc được sao?

“Tôi không có ý định yêu đương.”

“Vậy thì hãy giữ khoảng cách.” Ân Tử Tấn híp mắt lại, cảnh cáo cậu: “Đừng cho người khác hy vọng không thực tế.”

“... Vâng.”

“Nam nữ cậu đều ăn?” Ân Tử Tấn đột nhiên hỏi giống như chỉ đang tò mò: “Cậu giả gái trêu đùa với tôi, sau đó lại thả thính với đàn chị, dây dưa không dứt.”

“Hả? Không phải không phải… Tôi thật sự là thẳng nam, giới tính nam, thích độc thân.”

Ân Tử Tấn cười nhạo một tiếng rồi bỏ đi.





Cuối cùng Đoạn Ngọc Vũ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, bị người mang theo ý lạnh kia nhìn chằm chằm quả thật rất khẩn trương.





Cậu có cảm giác như bị người khác theo dõi, tiếp cận nhưng rõ ràng Ân Tử Tấn không hề làm bất cứ chuyện gì.





Buổi chiều trước kỳ nghỉ một ngày, nhóm nghiên cứu tổ chức một buổi đi chơi tập thể, từ chiều đến tối họ sẽ chơi ở sơn trang, còn chuẩn bị chỗ nghỉ vào ban đêm để ở lại nếu quá muộn.





Đoạn Ngọc Vũ còn trẻ cũng mới vào làm nên chắc chắn phải đi, Ân Tử Tấn là nhóm trưởng nên cũng đi.





Nhưng họ để cậu và Ân Tử Tấn ở chung một phòng là có ý gì!





Đoạn Ngọc Vũ khóc không ra nước mắt nhìn trợ giảng.





“Không phải hai người thân với nhau nhất sao? Bình thường Tử Tấn cũng rất quan tâm cậu mà.” Trợ giảng cười cực thoải mái: “Trong điện thoại của cậu, còn có ảnh của anh ấy…”





Đoạn Ngọc Vũ liếc thấy bóng dáng đang đi tới của Ân Tử Tấn đang, vội vạng chạy đến giật lấy khóa phòng, kết thúc đề tài này: “Cảm ơn trợ giảng!”

“Đàn anh, tối nay chúng ta sẽ ở chung một phòng, mong được anh quan tâm nhiều hơn.”

Đoạn Ngọc Vũ nở một nụ cười mỉm trông ngoan ngoãn vô hại nhìn về nam sinh cao lớn trước mặt.





Ân Tử Tấn gật đầu, giống như anh ở cùng phòng với ai cũng được hết.





Đoạn Ngọc Vũ yên tâm, xem ra khoảng thời gian “dây dưa tình cảm” giữa hai người đã được xóa bỏ, Ân Tử Tấn không hề để chuyện đó ở trong lòng.





Chờ đến lúc liên hoan, mọi người ai mời mấy chén rượu cho nên Đoạn Ngọc Vũ càng thả lỏng hơn.





Đây là lần thứ hai Đoạn Ngọc Vũ và Ân Tử Tấn ở chung phòng khách sạn với nhau, nhưng lần này hai người không có mâu thuẫn gì, vì thế Đoạn Ngọc Vũ cũng cực kỳ tùy ý.





Lúc cậu về phòng, Ân Tử Tấn đã tắm xong.





Kính thủy tinh của phòng tắm trong khách sạn trước giờ luôn được mài nhẵn.





Đoạn Ngọc Vũ cũng không để ý mà cầm quần áo đi vào luôn.





Dù sao thì cũng không có thẳng nam nào lại nhìn chằm chằm vào cửa kính để xem một người đàn ông khác tắm, vì vậy cậu cũng chỉ thấy những đường nét mơ hồ và da thịt như ẩn như hiện.





Tắm xong cậu chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ lấy bừa một cái áo thun, cái áo rất dài che tới bắp đùi của cậu, nhìn như đang không mặc gì ở bên dưới. Chỉ khi đi lại thì mới hơi lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ màu đen.

Vậy mà cậu không có chút xấu hổ nào, cũng không có ý định che lại cứ thế mà đi đi lại lại trong căn phòng chỉ có 2 người.





Cởϊ qυầи áo, lấy khăn lông, đổi giày, đôi chân dài của cậu cứ xoay vòng vòng trước mặt Ân Tử Tấn.





Ân Tử Tấn khẽ cắn môi, tại cậu cả đó Đoạn Ngọc Vũ.





Anh không thể kìm chế nữa, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía đó.





Xương quai xanh sâu hoắm, phần ngực trắng nõn, lộ ra từng mảng từng mảng… rõ ràng quần áo trên người của Đoạn Ngọc Vũ không phù hợp với cơ thể.





Chẳng biết có phải do ảo giác hay không mà Đoạn Ngọc Vũ cảm thấy không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn trước?





“Quần áo của ai vậy, đồ mặc lên người mà cậu cũng dám mặc linh tinh.” Ân Tử Tấn hỏi, giọng điệu tùy ý kiểu như đang nói chuyện phiếm.





“Hả…?” Đoạn Ngọc Vũ cúi đầu nhìn quần áo trên người cũng phát hiện ra điều bất thường.





“Tôi lấy bừa một cái, chắc là của lão tam, ở ký túc xa nam mặc quần áo của nhau là chuyện bình thường.”





“À” Ân Tử Tấn cười.

“Áo thun thôi mà, có khi họ còn mặc nhầm cả qυầи ɭóŧ của nhau. Nhưng tất nhiên là tôi không hề mặc nhầm đâu.” Giọng điệu của Đoạn Ngọc Vũ có mấy phần tự hào.





Ân Tử Tấn không nói gì nữa, Đoạn Ngọc Vũ cũng không muốn tìm đề tài nói chuyện cho nên bắt đầu đi sửa soạn lại giường của mình.





Nhưng vừa nhìn, cậu đã trợn tròn mắt.





Trên giường có ba lô và cốc giữ nhiệt của Đoạn Ngọc Vũ, không biết vì nguyên nhân gì mà bình nước lại bị mở ra, nước bên trong đều chảy ra ngoài hết.





Vệt nước trên giường không nghiêng không lệch chảy vào đúng chính giữa giường, nên dù bên phải hay bên trái giường thì cũng không đủ cho một người nằm.





Đoạn Ngọc Vũ nhìn tay của mình, thật chuẩn.





Đoạn Ngọc Vũ cau mày, cậu có hơi không chắc chắn.





Cậu nhớ rõ ràng đã đóng chặt nắp rồi mà, sao lại có thể mở ra được? Không lẽ cái cốc này đã có vấn đề, chỉ là ngày thường nó được dựng thẳng cho nên cậu không phát hiện ra?





Cái ly này là của đàn chị tặng cho cậu đúng lúc cậu đang cần một cái cốc giữ nhiệt nên cậu dùng luôn, sao mà nghĩ được nó lại biến giường của cậu thành ra như vậy.





Cậu ngây người một lúc lâu, ngay cả Ân Tử Tấn cũng thấy lạ mà quay sang nhìn, tất nhiên anh cũng phát hiện ra điều bất thường trên giường của Đoạn Ngọc Vũ.

“Không phải…” Đoạn Ngọc Vũ cũng rất nghi ngờ: “Tôi nhớ rõ là mình đã đậy nắp thật chặt.”





Cặp lông mày sắc bén của Ân Tử Tấn hơi nhếch lên, anh kinh ngạc nhìn cậu.

“Cậu nghĩ là tôi cố ý làm cho giường cậu bị ướt chỉ vì muốn đêm nay cậu không có chỗ ngủ hoặc là vì muốn ngủ cùng giường với cậu?”





Đoạn Ngọc Vũ: … Cậu thật sự không hề nghĩ đến điều này. Ân Tử Tấn sẽ không làm ra những chuyện như vậy.





Nhưng câu nói này cũng khiến cho Đoạn Ngọc Vũ khôi phục tinh thần, giờ phải làm thế nào đây?





Muốn đổi phòng trong dịp Tết Nguyên Đán là chuyện không thể nào; đêm đã khuya, cậu cũng không đành lòng gọi phục vụ đến xử lý giúp của mình.





Đoạn Ngọc Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Ân Tử Tấn đang ngồi trên một chiếc giường khác xem điện thoại.





Có lẽ do đêm nay Ân Tử Tấn khá thoải mái, không hề giống với con người lạnh nhạt trước đó tạo cho người ta một loại cảm giác vô hại.





Điều này làm cho Đoạn Ngọc Vũ thả lỏng cảnh giác, nghĩ ngủ cùng anh cũng không có gì ghê gớm.





Hơn nữa, dù nên hay không nên thì hiện tại giường của mình cũng đã bị ướt, nếu muốn ngủ cùng anh thì phải xin xỏ.





Đoạn Ngọc Vũ mấp máy môi, cuối cùng vẫn mở miệng.





“Đàn anh, đêm nay em có thể ngủ cùng giường với anh không?”





“Em ngủ rất ngoan, bảo đảm không lộn xộn.”





Giọng nói của nam sinh rất trong trẻo, khi có việc muốn nhờ người khác còn hơi tỏ ra mềm mại nói gì cũng giống như đang làm nũng, nhưng cậu lại không hề nhận ra.





Ân Tử Tấn không để ý mà ngồi trên giường chơi điện thoại, nghe vậy thì nhìn kỹ cậu từ trên xuống dưới giống như đang xem xét xem học đệ này có đang nói thật hay không.





Cuối cùng anh vẫn dịch người sang bên cạnh.





“Lên đi.”





Giường của khách sạn rất lớn, chăn cũng rất rộng nên không thể chịu được khoảng cách giữa hai người lại rộng bằng một nửa người, dù thế nào thì cũng không giữ lại được độ ấm.





Ân Tử Tấn không muốn chiều theo cậu, nam sinh cao lớn lạnh nhạt nói: “Nếu cậu không muốn ngủ thì về giường của mình nằm đi.”





….





Không phải, cậu thật sự rất muốn ngủ, hơn nữa hai người đều là con trai cùng nhau ngủ trên một chiếc giường mà còn duy trì khoảng cách thì đúng là có chút ngốc nghếch.





Đoạn Ngọc Vũ chủ động tiến vào gần Ân Tử Tấn, lúc này hơi ấm mới được giữ lại.

Nhiệt độ cơ thể của Ân Tử Tấn cao hơn so với cậu, sát lại gần anh như vậy quả thực rất thoải mái.

“Đổi cái cốc khác đi.” Nam sinh bình thản nói: “Nếu cậu tiếc thì để tôi tặng cậu một cái cũng được.”

Đoạn Ngọc Vũ cảm thấy anh cười trông chẳng có mấy vui vẻ, không lẽ anh cảm thấy đàn ông ở ký túc quá hỗn loạn? Dù sao thì anh cũng ở bên ngoài một mình.

“Không phải…” Đoạn Ngọc Vũ cũng rất nghi ngờ: “Tôi nhớ rõ là mình đã đậy nắp thật chặt.” Cặp lông mày sắc bén của n Tử Tấn hơi nhếch lên, anh kinh ngạc nhìn cậu. “Cậu nghĩ là tôi cố ý làm cho giường cậu bị ướt chỉ vì muốn đêm nay cậu không có chỗ ngủ hoặc là vì muốn ngủ cùng giường với cậu?” Đoạn Ngọc Vũ: … Cậu thật sự không hề nghĩ đến điều này. n Tử Tấn sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Nhưng câu nói này cũng khiến cho Đoạn Ngọc Vũ khôi phục tinh thần, giờ phải làm thế nào đây? Muốn đổi phòng trong dịp Tết Nguyên Đán là chuyện không thể nào; đêm đã khuya, cậu cũng không đành lòng gọi phục vụ đến xử lý giúp của mình. Đoạn Ngọc Vũ ngẩng đầu nhìn về phía n Tử Tấn đang ngồi trên một chiếc giường khác xem điện thoại. Có lẽ do đêm nay n Tử Tấn khá thoải mái, không hề giống với con người lạnh nhạt trước đó tạo cho người ta một loại cảm giác vô hại. Điều này làm cho Đoạn Ngọc Vũ thả lỏng cảnh giác, nghĩ ngủ cùng anh cũng không có gì ghê gớm. Hơn nữa, dù nên hay không nên thì hiện tại giường của mình cũng đã bị ướt, nếu muốn ngủ cùng anh thì phải xin xỏ. Đoạn Ngọc Vũ mấp máy môi, cuối cùng vẫn mở miệng. “Đàn anh, đêm nay em có thể ngủ cùng giường với anh không?” “Em ngủ rất ngoan, bảo đảm không lộn xộn.” Giọng nói của nam sinh rất trong trẻo, khi có việc muốn nhờ người khác còn hơi tỏ ra mềm mại nói gì cũng giống như đang làm nũng, nhưng cậu lại không hề nhận ra. n Tử Tấn không để ý mà ngồi trên giường chơi điện thoại, nghe vậy thì nhìn kỹ cậu từ trên xuống dưới giống như đang xem xét xem học đệ này có đang nói thật hay không. Cuối cùng anh vẫn dịch người sang bên cạnh. “Lên đi.” Giường của khách sạn rất lớn, chăn cũng rất rộng nên không thể chịu được khoảng cách giữa hai người lại rộng bằng một nửa người, dù thế nào thì cũng không giữ lại được độ ấm. n Tử Tấn không muốn chiều theo cậu, nam sinh cao lớn lạnh nhạt nói: “Nếu cậu không muốn ngủ thì về giường của mình nằm đi.” …. Không phải, cậu thật sự rất muốn ngủ, hơn nữa hai người đều là con trai cùng nhau ngủ trên một chiếc giường mà còn duy trì khoảng cách thì đúng là có chút ngốc nghếch. Đoạn Ngọc Vũ chủ động tiến vào gần n Tử Tấn, lúc này hơi ấm mới được giữ lại. Nhiệt độ cơ thể của n Tử Tấn cao hơn so với cậu, sát lại gần anh như vậy quả thực rất thoải mái.

Mấy chén rượu uống lúc tối cuối cùng cũng đã phát huy tác dụng, Đoạn Ngọc Vũ bắt đầu mơ màng chìm vào giấc ngủ, hai mắt nhắm chặt. Trong lúc cậu nửa tỉnh nửa mê, thì không còn hơi ấm nữa. Đoạn Ngọc Vũ mơ màng oán giận trong lòng, sao n Tử Tấn ngủ không yên vậy, còn đoạt chăn. Cái lạnh làm cho cậu phải xoay người rơi vào một cái ôm ấm áp. Thật thoải mái, vừa ấm áp vừa rắn chắc lại còn co giãn nữa. Đoạn Ngọc Vũ giật mình nhận ra cậu đang dựa vào ngực của người khác. Nhưng cái ôm ấm áp này thật khiến người ta thoải mái, cậu không nhịn được mà cọ cọ, tay sờ soạng, cảm xúc thật tuyệt… Chân của cậu gác lên người ta, xoay xoay ôm chặt lấy cơ thể của người đó, sờ khắp người của người kia. Cơ thể vẫn luôn để cậu xoa bóp đột nhiên cứng lại, Đoạn Ngọc Vũ phát hiện hình như có đồ gì đó vừa nóng bỏng vừa cứng rắn chọc vào mông cậu. Thật thô, thật cứng chọc vào chỗ thịt ở bắp đùi của cậu đến phát đau. Cái quái gì… Đoạn Ngọc Vũ mơ màng thầm mắng, một giây sau cậu tức khắc tỉnh táo lại, vội vã muốn lùi về sau! “Đoạn Ngọc Vũ.” Nhưng hiện tại đã không còn kịp nữa, giọng nói của n Tử Tấn rất tỉnh táo mang theo một chút rét lạnh. “Cậu sờ tôi làm cái gì? Đây chính là ngủ ngoan mà cậu nói?”