Sau khi nghe xong những lời đảo lộn trắng đen, trái phải của Phong Vinh, Vương Trác Nhiên lo đến mức phản bác lại ngay lập tức: “Đánh rắm, ảnh tôi chụp cậu……”
Nửa câu kia còn chưa rời miệng, có lẽ là vì quá kích động, cảm giác nôn mửa quen thuộc tiếp tục dâng lên một lần nữa.
Vương Trác Nhiên: “Ọe…… Khụ khụ ọe……”
Phong Vinh đen mặt.
Không thì cứ nói là không, sao còn phải nôn ra.
Vương Trác Nhiên liên tục nôn khan vào thùng rác đặt bên mép giường, hận không thể nhổ cả cái dạ dày ra. Phong Vinh rốt cuộc cũng hiểu đây là ốm nghén, đi tới xoa lưng cho Vương Trác Nhiên, vặn chai nước khoáng để ở trong phòng ra đưa cho cậu súc miệng.
Uống hai hớp nước lạnh xong, cái cảm giác muốn điên cuồng nôn ọe tất cả mọi thứ mới miễn cưỡng bị áp chế. Mồ hôi Vương Trác Nhiên chảy ròng ròng, yếu ớt ôm gối đầu, nói không nên lời.
Thời điểm đầu năm nhất, Phong Vinh không hề chán ghét Vương Trác Nhiên, chẳng qua không biết vì lý do gì, Vương Trác Nhiên luôn xem hắn không vừa mắt, suốt ngày muốn vùi dập hắn, sắc mặt chưa bao giờ tốt đẹp. Phong Vinh không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, đâu thèm so đo với tên ngốc Vương Trác Nhiên này, có đôi khi vẫy vẫy nắm tay hù dọa cậu chơi, nhìn cậu lập tức trở nên túng quấn, hắn còn cảm thấy hết sức thú vị.
Lại ngắm Vương Trác Nhiên, hiện tại cậu đang nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ có chút đau khổ và mệt mỏi, vì mang thai nên bị tra tấn thành bộ dáng này, ngay cả sức dỗi hắn cũng không có, nhìn thuận mắt hơn lúc trước rất nhiều.
Đặc biệt đứa bé trong bụng còn có thể là con hắn.
Có lẽ hắn nên đối xử với Vương Trác Nhiên tốt hơn một chút.
Phong Vinh nhìn cậu, giọng lúc mở miệng đã không còn khí thế giương cung bạt kiếm thường ngày, nhu hòa đi không ít: “Còn khó chịu sao?”
“Vô nghĩa, cậu thử mang thai đi.”
“Tôi làm gì có công năng đó. Được rồi, trưa muốn ăn gì? Tôi mua cho cậu.”
“Tôi không ăn!” Vương Trác Nhiên sợ ăn xong sẽ nôn ra, kinh muốn chết.
“Cậu tính để mình chết đó hả? Nói đi, muốn ăn gì cũng được. Không phải nói con trai thích ăn chua, con gái thích ăn cay sao, cậu muốn ăn cay hay ăn chua?”
“…… Tôi muốn ăn ngọt.”
“Ngọt, ngọt là giới tính gì?”
Phong Vinh lẩm bẩm, sau đó gọi điện thoại đặt cơm, không bao lâu sau, một hộp thức ăn đóng gói tinh xảo đã được đặt rên chiếc bàn gỗ nhỏ của khách sạn. Từng món ăn mặn và đồ ngọt, mặc dù là ship tới từ ngoài về, nhưng cũng không ảnh hưởng tới hương vị chút nào. Rốt cuộc Vương Trác Nhiên cũng thấy đói, bò dậy cố gắng ăn chút gì đó.
Ở bên cạnh, Phong Vinh giục cậu như giục heo: “Đừng chỉ ăn mỗi đồ ngọt. Thịt, đồ ăn khác, đều phải ăn hết, như thế mới cân bằng dinh dưỡng, hiểu không?”
Hắn không nói đến thịt còn tốt, vừa nhắc tới thịt, Vương Trác Nhiên liền muốn nôn, khó khăn nuốt miếng bánh kem sữa trong miệng xuống.
Ăn cơm xong, Phong Vinh nhất quyết bắt Vương Trác Nhiên phải đi cùng hắn, cho dù không trở về ký túc xá thì ít nhất cũng phải tìm một dãy phòng khách sạn năm sao. Cái dạng nhà nghỉ này là chỗ người có thể ở được sao?
Vương Trác Nhiên sống chết cũng không muốn rời tổ, thiếu chút nữa đã cãi nhau với Phong Vinh. Vì lo cho đứa bé trong bụng nên Phong Vinh kiềm chế xúc động muốn trực tiếp kéo Vương Trác Nhiên đi, đành phải trở về trước.
Vương Trác Nhiên ngủ một buổi trưa, tỉnh dậy, bụng có chút đói, cũng may giữa trưa Phong Vinh gọi nhiều, cậu cầm bánh kem nhỏ đặt ở trên giường, vừa xem anime vừa ăn.
Thời điểm nhạc phim cuối tập một vang lên, Lê Chính Dương đến. Vương Trác Nhiên nhớ rõ Lê Chính Dương cũng đang thực tập, chắc là tan tầm xong liền chạy tới đây.