Ngay lúc tâm trí em đang cuồng bạo chuẩn bị đại khai sát giới bọn lớp em cũng chẳng thèm nhìn em như em dự đoán mà đứng dậy kéo nhau ra khỏi lớp, trên tay mỗi đứa cầm một cái ghế nhựa. Đang lúc em đang chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì một giọng nói vang lên:
- Ê ông ngố, đứng ngây ra đó làm gì. Lấy ghế đi rồi còn xuống chào cờ
Em quay lại thì thấy mấy đứa bàn cuối, người nói là một trong hai cô gái trong nhóm. Nhỏ đó thấy em quay lại thì lè lưỡi xong bám tay cô nhỏ mặt lạnh lùng, đi cùng đám kia cùng xuống ( nhỏ lè lưỡi tên Diễm, Kiều Diễm nha các bác,còn nhỏ lạnh lùng tên Bảo Ngọc ạ). Em cũng chưa đi mà đang phục hồi tinh thần, hình như mình đang đa nghi quá. Lắc đầu, định xuống dưới góc lớp lấy ghế đi chào cờ thì em thấy thằng Duy vẫn ngồi đó, nó khoanh tay nhìn em. Em hiểu thằng này có chuyện muốn nói riêng với em, nên em cũng nhảy bật ngồi lên bàn em. Chỉ một vài chục giây sau, trong lớp chỉ còn lại em với nó. Thằng Duy đứng lên, nó đi về phía em:
- Theo lý thuyết mày là học sinh mới, bọn tao sẽ hoan nghênh. Nhưng nay mày đạp thằng Phước một cú, trách nhiệm của tao là không để bất cứ kẻ động đến thành viên lớp này. Nếu có sai, tự tao giải quyết. Mày cũng không ngoại lệ, cũng chỉ mình tao sử lí mày là đủ rồi
- À. Nói chung là lớp đoàn kết tao cũng thấy thích thú rồi đấy. Lại còn không thích chơi trò hội đồng với tao. Cơ mà cả lớp sai rồi, cả mày cũng sai nốt rồi
- Ý mày là sao ?
- Ý tao là chắc cả lớp tin tưởng vào mày có thể giải quyết tao nên ung dung xuống dưới chào cờ. Cơ mà xin lỗi chắc tao phải để cả lớp thất vọng rồi
Không nói nhảm thêm em lao vào hướng nó đồng thời tung cú đấm quen thuộc, một cú đấm xoáy đến vị trí mặt nó. Bình thường mở combat em thường búng người lên đạp vào ngực, cơ mà đấy là với những đứa không kịp phản ứng hoặc gọi là gà mờ thì vậy mới hiệu quả, trúng cái chỉ có tắc thở một lúc mà ôm ngực. Đơn giản em cũng bị đạp và đấm vào ngực nhiều rồi nên hiểu, cảm giác không thở được ý. Nên biện pháp mở đầu mà thộn được phát vào ngực là lợi thế lắm. Cơ mà quan trọng phải nhìn tình huống, thằng Duy không đơn giản, đâu phải tự dưng cả lớp tin nó, ngoài cách sống chắc chắn nó cũng phải có tí thực lực, hoặc đơn giản nhất cũng phải nhanh nhạy. Nên em dùng biện pháp đấm lao vào, chứ đạp mà để nó tóm được chân thì lại thành gậy ông đập lưng ông, mất thăng bằng nó giã em nát người. Đó là những kinh nghiệm cơ bản em rút ra từ những trận chiến, đây là đánh giá theo quan điểm cá nhân em thôi. Còn bác nào đi học võ được dạy bài bản hơn mong đừng ném gạch em tội nghiệp. Đúng như em nghĩ, thằng Duy cũng rất nhanh, nó dơ cùi trỏ trái ra đỡ cú đấm của em, đồng thời thời tay phải nó tung cú đấm vào mặt em. Lúc này em vừa đấm trúng cùi trỏ nó, tay phải chưa rút về kịp em đành xoè bàn tay trái ra đỡ, mặc dù đỡ trúng nắm đấm của nó nhưng thằng này đấm rất mạnh. Cả nắm đấm của nó cùng bàn tay đang đỡ của em dí vào mặt em bộp một tiếng, cũng may mà quay má ra đỡ. Cơ mà đỡ xong được mới nhận ra mình ngu, cái má đó lúc nãy đánh nhau ở tầng 2 bị đấm một phát vẫn còn nhức, giờ lại bồi thêm phát nữa càng thêm đau. Cơ mà tầm này không thể lùi được, bước đầu đã bị rơi vào thế hạ phong rồi, phải lấy lại lợi thế. Nghĩ là làm, em lách mình xuất hiện ở sườn phải nó, tay phải em vòng ngược kẹp cổ nó kéo xuống đồng thời dùng chân phải lên gối, ý đồ là lên gối vào sườn nó. Cơ mà kế hoạch của em bị phá sản, thằng này trâu bò khác hẳn vẻ ngoài nhìn công tử của nó. Nó lấy hai tay đỡ đầu gối của em, em định lên gối vài phát nữa, vì lấy hai tay đỡ được cú lên gối của em thì em cũng biết nó cũng phải chịu đau, trâu mấy cũng khó đỡ được mãi. Cơ mà không để em kịp lên gối, mặc dù tay em vẫn kẹp nó cúi cổ xuống nhưng nó vẫn dùng sức đẩy em cắm người ra sau, đập lưng vào bàn đau điếng. Lúc này em đang bị đập ngả người nhưng vẫn rút tay kẹp cổ thằng Duy ra đồng thời hồi luôn một cú cùi trỏ vào thái dương nó. Nó lùi lại mấy bước, em cũng không khá hơn, nó đập em vào bàn còn đẩy cả em với cái bàn vào mép tường thì các bác biết thằng trâu bò đó nó khoẻ thế nào rồi ấy. Thằng Duy bị em cùi trỏ cú đó cũng không nhẹ, nó đứng nhưng không còn thẳng được nữa.Em cũng không khá hơn, bị thương sẵn ở sườn, giờ thêm cái lưng nữa, nói chung cả cơ thể đang cảm giác nặng nề. Cơ mà chỉ chững lại tầm 2-3 giây gì đó em và nó lại lao vào nhau, em đấm một cú trời giáng vào mặt nó, phát này nó không né được, nhưng nó lại kịp đạp mạnh vào sườn em. Em thề với các bác, mặt em nhăn nhó, giây phút đó cảm tưởng như kiểu sương sườn em nó vỡ ra ý, liên tục trong thời gian ngắn bị đánh vào sương sườn, nó gọi là thốn. Một vài giọt mồ hôi trên trán em lăn xuống, em bước từng bước về phía thằng Duy, lúc này nó đã bị ngã ở giữa rãnh của hai cái bàn ý , đổ cả ghế. Đến cách nó tầm hơn mét em dừng lại, em đứng thẳng người, đau đớn gì chứ, tầm này hăng máu em lại quên hết rồi. Em nhìn thằng Duy, nó bám vào hai cái bàn từ từ đứng dậy, nó đứng từ từ, nếu để ý kĩ chân nó đang run run. Gì chứ ăn một đấm mạnh như vậy của em thẳng sống mũi vậy mà có thể đứng dậy luôn được thì chứng tỏ sức chịu đòn nó cũng giỏi đó. Các bác nào từng bị đánh vào mặt thì biết, dễ bị choáng ấy, nhất là mũi với mắt. Em cũng bị vài pha, thề kiểu trời đang sáng, tối đen luôn xong âm thanh thì u u u bên tai. Thế nên khi đánh nhau với số lượng nhiều thằng hơn em càng cố gắng né bị đánh vào mấy vị trí nhạy cảm, nói chung là mặt. Vì chỉ cần vài giây “trời sập” là toang luôn. À nói tiếp lúc đó, nhìn thằng Duy cố gắng đứng dậy, em nói :
- Mày thua
Thằng Duy ngẩng mặt nhìn em, mũi nó đang chảy ra máu, nó dữ tợn nhìn em:
- Tao vẫn chiến được. Mày cũng không khá hơn tao đâu
Em cười tươi : Thôi tao không có lí do gì để chơi với mày tiếp. Đứng cho vững đi, bao giờ khoẻ tìm tao tao bán hành tiếp cho - nói xong em xoay bước định ra khỏi lớp. Nhưng không phải đi xuống chào cờ mà đi kiếm chỗ nào vắng hút điếu thuốc giảm đau đồng thời xem cái sườn
Cơ mà lúc em vừa quay ra thì thấy có 7-8 đứa chạy từ ngoài cửa vào. Vẫn là đội cuối lớp đó. Ánh mắt bọn nó nhìn em rồi quay qua nhìn cu Duy đang đứng chống tay vào bàn với khuôn mặt khó tin ( vì lúc đó nhìn em có nhếch nhác tí cơ mà vẫn đang cố đứng thẳng, đặc biệt em không thở dốc như cu Duy, em đang dần lấy lại nhịp thở rồi)
Kiều Diễm với hai tên con trai nữa chạy qua em dựng cái ghế lên để Duy ngồi xuống và lấy khăn tay lau máu cho nó, còn mấy đứa còn lại nhìn em, cả Ngọc mặt lạnh cũng nhìn em với ánh mắt hình viên đạn. Em vẫn đứng đó, lưng thẳng như Từ Hải nhìn lại những ánh mắt sắc lẹm kia. Bỗng một thằng trong đó nhịn không được, không nói không rằng lao lại tung nắm đấm về phía em. Em có thấy thằng Phước ( nãy bị em đạp) cùng 2 thằng khác định ngăn nó lại nhưng không kịp, em còn nghe cả tiếng thằng Duy hô to là dừng lại nữa. Cơ mà thằng này nó không có ý định dừng lại, thằng lao vào em hiện tại tên là Bảo nha mọi người. Thằng này có thân hình khá to con, nó cao tầm mét8, người nhìn rất chắc chắn. Về sức khoẻ có thể em thua nó nhưng tốc độ thì xin lỗi, kể cả đang đau cũng nhanh hơn nó nhiều. Em né qua, đồng thời tung một cú đấm móc từ dưới lên trúng sườn nó. Ngạc nhiên là nó nhăn mặt nhưng không thuộc kiểu quá đau đớn, nó lại tiếp tục vung tay ra sau ý định dùng hết sức đấm vào mặt em, em cũng không chịu lép vế cũng chuẩn bị cho con voi này nằm sàn. Nói thì chậm nhưng thực tế thì rất nhanh, không để hai thằng gần nhau nữa, Phước và hai thằng kia đã kịp chạy lại lôi thằng Bảo ra, phía sau em hai thằng đỡ thằng Duy cũng kịp ôm em kéo lùi về sau. Lúc này thằng Duy đi ra đứng trước mặt em, còn Ngọc đứng trước mặt thằng Bảo, vẫn lạnh lùng. Thằng Duy hét lên:
- Bảo mày không nghe tao à, đã nói tao với nó đánh tay đôi, bây giờ vừa xong mày lại lao vào là sao
Thằng Bảo: con mẹ nó, mày bị nó đấm như vậy sao tao nhịn được cơ chứ. Tao đéo quan tâm sĩ diện tay đôi hay gì cả, bạn tao bị đánh tao cứ phải đánh lại nó cái đã. Đm bọn mày bỏ tao ra - vừa hét lại thằng Duy nó vừa vùng vẫy đòi thoát ra lao lên phía em
Em thì đưa tay gạt nhẹ 2 thằng đang giữ em ra, gật đầu nhẹ vừa để chào hỏi bọn nó vừa ý là yên tâm tao không làm gì đâu. Rồi em đi tới gạt thằng Duy ra, em nói:
- Tao biết sự suất hiện của tao hôm nay làm bọn mày có xáo trộn, tao xin lỗi. Thật sự tao chuyển trường chỉ muốn yên ổn tốt nghiệp. Tao thấy lớp khá đoàn kết, khiến tao rất vui, nhưng tao cũng có tự trọng của tao. Đừng có tay đôi với tao nữa, bọn mày không lại được đâu. Lên đây - nói xong em chỉ tay vào thằng Bảo. Em quyết định kết thúc một lượt cho xong. Ở đâu cũng vậy, đánh nhau chưa hẳn đã là chuyện xấu, đôi khi phải đánh nhau xong mới hiểu được nhau, mới thân được với nhau
Em nói xong câu đó thằng Bảo nó cũng gầm lên định lao vào, cơ mà nhỏ Ngọc dơ tay cản lại. Ngạc nhiên thay bọn nó không ai nói gì nữa, kể cả thằng Bảo. Tất cả chỉ đứng yên nhìn Ngọc đi từ từ về phía em, vẫn khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng ấy, em với nàng 4 mắt nhìn nhau, nàng đi về phía em, từ từ chậm rãi
“BỐP”