Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thằng Lớp Phó Cá Biệt

Chương 13: Chốt Kèo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cháp 13: Chốt kèo

Sáng hôm sau, vẫn bình thường như vậy không có gì đáng kể, vscn ăn sáng xong đi học. Hôm nay em diện một chiếc áo thu đông mỏng, chiếc quần jean cào cào, đối với em đó là chiếc quần lành lặn nhất của em rồi. Đội chiếc mũ đen bao ngầu. Thời tiết lúc đó cũng hôm hơi hơi lạnh hôm nắng các bác ạ, mới tết xong. Vẫn như hôm qua, em lại bị hỏi thăm ở cổng trường, nhưng hôm nay chấm cổng lại là người khác không phải nhỏ Thư hôm qua. Em chỉ nói em học sinh mới chưa có đồng phục, đọc họ tên và lớp, thế là đi vào trường thôi. Dáng đi của em thì không ngông cuồng gì đâu, cũng không tới mức rụt rè. Em vẫn khoan thai bình thường, lên qua tầng 2 cũng không thấy có thanh niên nào ra úp sọt, chắc vài chú nằm viện rồi. Kệ. Em lên lớp, vừa vất balo xuống bàn thì có tiếng gọi:

- Trung ơi xuống đây chém gió- em quay mặt tới nơi phát ra tiếng nói, là tổ đội bàn cuối, đứa gọi em là Phước dẹo

Em bước xuống, lúc đi qua giữa lớp thì thấy hội Huyền My đang ngồi dãy bên, nhỏ nhìn em, khuôn mặt lạnh nhạt như thường. Em dơ tay trái vẫy vẫy nhỏ cái rùi đi qua. Mấy bạn hôm qua trêu em quay qua trêu My, xì xào nhỏ nhỏ nên em cũng không nghe rõ nội dung, chỉ loáng thoáng “ôi My ơi” các thứ nên em đoán là trêu My, vì hội đó biết hôm qua em gặp My nhờ đi mua đồ cùng mà. Em xuống ngồi ở ghế bàn gần cuối, quay lại nói chuyện với tổ đội bàn cuối, sau chuyện hôm qua em có thiện cảm với hội này, nên cũng hoà đồng không lạnh lùng nữa :

- Hello mọi người, xuống làm cốc nước nhỉ

Kiều Diễm hôm nay không trả lời em nhiệt tình như hôm qua nữa, nhỏ cũng không thèm nhìn em luôn, em thầm than con gái lắm lí do để giận dỗi ghê. Thằng Thao Trâu là thằng hưởng ứng đầu tiên, thằng này người như tên, to con, tham ăn. Thế là mấy thằng cũng đứng dậy cơ mà mấy bà con gái cả Kiều Diễm, Ngọc và hai bạn nữa vẫn ngồi im nghịch điện thoại. Duy Dồng hỏi:

- Đi thôi mấy má

2 nhỏ khác : Không đi

Duy: Sao ấy ?

Hiền- một trong hai nhỏ: Không thích, thế thôi

Minh Rắn: Thôi nào, đi cả cho vui. Sao ấy, giận thằng Trung cái gì à hehe

Đậu xanh rau muống thằng chúa vô duyên này sao tự nhiên lôi tao vào. Bật mí với anh em thằng Minh rắn là một thằng bựa, rất bựa. Nó không hay kể chuyện như thằng Hải spy nhưng thằng này mà biết chuyện gì thì nó cũng thuộc loại không giấu được, đã không giấu được nó còn chuyên chọc ngoáy cho to chuyện cơ, nó nghĩ vậy là vui. Chơi với nó thì biết thực tế nó chỉ thích vui thật chứ tâm nó không có ý xấu hay muốn li gián gì đâu, chỉ là nó nói mà không suy nghĩ được hậu quả ý.

Bảo bò: Tao cũng không đi đâu

Em: Tao nghĩ chúng ta có chút chuyện cần nói rõ, bọn mày đi với tao - em nói với vẻ mặt nghiêm túc

Bảo bò- nó đứng dựa lưng vào tường: Mày nói bọn tao đi theo là bọn tao phải đi theo à

Em không nói không rằng tiến lại sách cổ áo nó lên, lúc này em cũng cảm giận được cả giọng nói lẫn khuôn mặt em đã trở nên lạnh lùng. Em đang tức giận, em không phải là một người giỏi giải thích, nhưng em không thích bị bọn nó hiểu lầm, em biết bọn nó đang nghĩ gì sau vụ hôm qua em gặp My nói chuyện. Em gằng từng chữ:

- Tao không thích thể hiện gì đâu, nhưng tất cả những gì không hợp mắt tao, chưa bao giờ tao để cho nó có thể lành lặn. Tao không phải một thằng thích xưng hùng xưng bá, nhưng tao không thích ai hiểu lầm tao

Thằng Bảo đưa trợn mắt đưa tay lên muốn bỏ tay em ra, nó tính nổi nóng, nhưng em không quan tâm lắm, hai tay em nhanh như chớp bóp vào cổ nó, em nhấc nó lên, nó phải kiễng chân lên, hai tay phải gồng vào giữa tay em và cổ nó để không bị em bóp nghẹt. Lúc này em đưa mắt nhìn cả đám xung quanh đang định lao vào can, giọng em không buồn không vui, không chút cảm xúc nào nói:

- Tao rất tôn trọng bọn mày, nên mong bọn mày cũng tôn trọng tao. Đã coi nhau là bạn thì có chuyện gì cũng phải đối diện nói rõ với nhau, đừng ập à ập ờ, khó chịu lắm. Còn cảm thấy không thích làm bạn bè với tao thì ok thôi, việc ai người đấy làm, và nhỡ kĩ là vẫn câu nói cũ, những thứ không hợp mắt tao, không thể nào lành lặn

Nói xong em bỏ thằng Bảo ra, xong em quay lưng đi xuốnh căn tin. Ngang qua cả lớp đều nhìn em, xong nhìn về thằng Bảo Bò. Cũng phải thôi, thằng Bảo bò cũng thuộc loại to con, mà còn bị em bóp cổ phải kiễng chân lên. Em đi xuống căn tin, mua một chai sting và chọn một bàn ngồi xuống. Nhìn qua sân trường, học sinh đang chạy vào lớp cũng có, đơn giản sắp tới giờ truy bài rồi mà. Lôi điếu thuốc ra hút, em không hút nhiều thuốc, ngày chỉ vài điếu thôi, chủ yếu em hút lúc chơi game bị chết mạng hoặc buổi tối ra ngồi cửa nhà nhìn trời đêm miên man, khói thuốc như một người bạn vậy. Cơ mà em không khuyến khích các bác hút thuốc nha, bác nào chưa hút thuốc thì em khuyên đừng hút. Hại sức khoẻ, tốn tiền, mà còn hôi nữa. Người hút không ngửi thấy đâu nhưng người không hút họ ngửi thấy ngay , mùi bám vào quần áo sau khi các bác hút ý, nó khó chịu lắm, hôi. Cơ mà em lỡ hút vào thì thôi phải chấp nhận, nói bỏ cũng không dễ dàng, tầm giờ lúc stress hoặc uống vài cốc bia cốc rượu vào thèm điếu thuốc lắm. Rồi tiếng trống cũng vang lên, vào tiết truy bài, em thì xác định không muốn lên lớp rồi, chỉ là đáng tiếc chút, mình nói hết lòng vậy mà chả đứa nào xuống nghe mình nói chuyện, cũng đúng, mới quen được có ngày. Chả ai thèm quan tâm mình nghĩ gì đâu. Lúc em đang hụt hẫng thì có một bàn tay đập lên vai em, em quay lại thì là thằng Duy, thằng này thuộc kiểu người ít nói, nó chỉ đập vai em cái rồi ngồi xuống đối diện em. Sau đó một tiếng cười vang lên:

- Chà chà, sting à, tao hớp nhé - không đợi em trả lời chủ nhân giọng nói đos đã cầm chai sting của em lên và tu, nó còn khà khà tiếng khen ngon, rồi cầm cả chai nước của em ngồi xuống cạnh em, mặt nó hớn hở khen. Vô duyên vậy chỉ có thể là thằng Minh rắn



- Theo thông tin chuẩn xác từ Hải 007 thằng Trung đang muốn đoàn kết lại lớp, có muốn tao giúp gì không nhỉ. Đấm đá tao chỉ một cân được 10-20 thằng thôi cơ mà thông tin của tao là vô địch thiên hạ đấy - Còn ai vào đây nữa, kẻ nắm bắt thông tin Hải spy cùng cái mồm không nghỉ ngơi. Nó nói với bộ mặt cố tỏ ra nghiêm túc kèm theo sự tự hào, bố thằng nổ. Thằng này ngồi cùng thằng Minh rắn là thành cái trợ các bác ạ, miệng không thể ăn da non được

Tiếp theo đó là mọi người ở tổ đội bàn cuối, không thiếu ai, kể cả Kiều Diễm, Ngọc lẫn thằng Bảo bò. Hôm nay thêm được 4 bạn em giới thiệu là Hiền, Thương và hai bạn nam là Tuấn còi và Đạt phít. Hôm qua em cũng quen rồi, lúc đánh nhau mấy bạn này đã xuống chào cờ không biết nên không gặp, cơ mà mỗi tiết bọn em đều xuống căn tin uống nước cùng nhau nên vẫn biết. Mọi người ngồi xuống được một chút mà chưa có ai nói gì, mọi người nhìn em, em nhìn mọi ngừoi. Lúc này Ngọc lạnh lùng lên tiếng:

- Trung có gì muốn nói thì nói đi

Em - đập vai Minh rắn: Minh ơi ra mua nước cho mọi người dùm cái

Minh rắn giật thót quay sang em quát: Sao lại là tao

Em- mỉm cười: Ai bảo mày uống hết chai nước của tao. Với cả mọi người ai cũng biết mày chỉ thích nghe mấy chuyện thú vị. Còn mấy chuyện mà phải vận dụng suy nghĩ mày không thích đúng không

Minh rắn- mặt ngơ ngơ: ừ chuẩn

Em- cười tươi, con cá đã cắn câu: vậy nên mày đi là hợp nhất còn gì. Bọn tao chuẩn bị bàn đại sự, mày không có ở đây một lúc cũng không sao cả. Mọi người ở đây không bỏ lỡ được vì phải bận lên kế hoạch - nói xong em vỗ vai nó bộp bộp

Phước dẹo- cười tươi như hoa: Chuẩn mẹ luôn. Tao bỏ phiếu. À mua tao chai không độ nhé

Và tiếp tục theo đó là đám bạn lần lượt lên tiếng, ai cũng nói như kiểu khẳng định thằng Minh đã đồng ý đi mua nước rồi vậy. Thằng Minh hậm hực cuối cùng cũng phải nhấc mông đi mua, mặt nó hậm hực khiến cả đám cười. Lúc này em mới nói với khuôn mặt cực kì nghiêm túc:

- Tôi không biết mọi người đang nghĩ gì. Cơ mà có một điều tôi muốn nói, tôi là thành viên của a12, chứ không phải là thành viên của tổ đội bàn cuối, nên kể cả tôi làm gì các bạn cũng không thể trách tôi- sau khi em nói tới đây vài đứa nghiêm mặt cau mày lại. Em nói tiếp

- Chuyện gì cũng ra chuyện đó, hôm qua các bạn giúp tôi, tôi biết ơn - em nói tới đâu thằng Duy định nói gì nhưng em lại nhanh hơn, em ra hiệu để em nói nốt

- Không biết tôi nói xong câu này các bạn sẽ nghĩ gì, sẽ cười tôi hay là cho tôi ảo tưởng gì đó. Tôi muốn giúp lớp ta đoàn kết lại, không phải cơ chuyện mới đoàn kết mà là lúc nào cũng đoàn kết, vui cùng vui buồn cùng buồn. Tất nhiên là một tập thể có thể đoàn kết thì rất khó, vì tôi biết trong lớp ta các bạn với các bạn khác đều là người có lòng kiêu ngạo, ai cũng cho là mình đúng. Tất nhiên điều đó không sai, nhưng hạn chế được chút sẽ tốt hơn rất nhiều. Vì sao á ? Vì các bạn hơn thua với bạn bè cùng lớp có đáng không, sáng gặp nhau, chiều gặp nhau, không như gia đình nhưng cũng có khác gì gia đình không. Tôi chỉ hỏi một ngày các bạn gần gũi bên bố mẹ được mấy tiếng, ở lớp ccng ta gần gũi với nhau mấy tiếng. Tôi không có ý so sánh ở đây, vì thật ra nếu so sánh kiểu vậy thì chứng tỏ tôi quá ngu rồi, ý tôi là tôi muốn nói cho các bạn để ý tới việc một ngày chúng ta gần nhau thời gian rất dài, giận dỗi nhau nhưng vẫn phải học cùng nhau, có phải rất khó chịu không ?

- Trước tới giờ tôi là một người, có thể nói là rất nhiều người sợ chẳng muốn tiếp xúc. Cũng có rất nhiều người ghét chỉ thích tìm tôi gây sự. Những người ngoài tôi chẳng bao giờ thèm quan tâm, đánh mình mình đánh lại, quý mình mình quý lại, dễ giải quyết lắm. Nhưng trong lớp lại khác, từ năm lớp 10 tới giờ, đây không phải lần đầu tiên tôi chuyển trường, cơ mà lớp nào tôi học cũng rất đoàn kết. Đối với lớp khác bọn nó cũng rất không coi ai ra gì, nhưng đối với thành viên trong lớp họ coi nhau ngang hàng, như anh em trong gia đình vậy. Chúng ta chỉ học cùng nhau vài tháng, mấy nữa ra ngoài mỗi người một cuộc sống, tôi chỉ mong chúng ta có kỉ niệm đẹp, sau này không giúp được nhau thì ngày liên hoan lớp vẫn đông đủ, gặp nhau ngoài đường vẫn chào hỏi nhau, tự hào kể đó là bạn cùng lớp tao

- Còn mục đích chuyện tôi làm, có thể nói là lại nói chuyện với My đi. Thứ nhất, My là một người gọi là đứng đầu tốp nữ quyền, muốn lớp đoàn kết bước đầu tôi muốn bắt đầu từ nhóm này, sẽ dễ hơn nếu My chịu mở lời với mọi người trong nhóm đó cùng chúng ta cố gắng, giải toả mọi hiểu lầm. Thứ hai, chẳng có lí do gì cả, My học a12 và tôi cũng vậy, không có lí do gì tôi không thể nói chuyện với My - đến đây em quay qua nhìn thằng Bảo ngồi cạnh thằng Duy nói:

- Kiều Diễm là con gái, bạn ấy giận dỗi tao là chuyện bình thường, bản thân tao thì kể cả bạn ấy giận vậy giận nữa tao cũng khôgn trách gì mà sẽ nghĩ cách làm lành lại với bạn ý, vì thân tao là con trai, tao không thể so đo với một bạn nữ tao quý được. Còn mày thân là con trai, chưa biết chuyện gì sảy ra mày đã có ý muốn gây hấn với tao, tao cũng không hiểu luôn ấy. Thôi mọi người cứ nói tự nhiên, tôi không phải người hay giải thích. Nhưng tôi rất có thiện cảm với mọi người, tôi không muốn chúng ta có cái nhìn không đúng về nhau, nên có chuyện gì tôi cũng muốn mọi người rõ ràng với nhau. Tôi hết lời

Lúc này thằng Bảo nhìn thẳng vào em nói:

- Tao so đo với mày vì tao vẫn chưa coi mày là bạn. Đơn giản hôm qua đám bạn của tao bị bầm dập, không biết do bọn nó tự nguyện hay không tự nguyện, lí do cũng là do mày

Duy: Mày nói gì vậy

Bảo ngắt lời Duy: Để tao nói, không phải nó bảo muốn rõ ràng nói chuyện với nhau hay sao

Em- cười: chính xác, là bạn bè có chuyện gì cũng phải rõ ràng với nhau

Thằng Bảo gắt: tao chưa từng nói nói tao coi mày là bạn bè



Em- nhún vai: ok, mày cứ nói đi tao đang nghe

Bảo: nói tóm lại tao không ưa mày, đơn giản hôm qua anh em của tao vì mày mà bầm dập, kể cả bọn nó tự nguyện tao vẫn quy tội cho mày. Thế thôi

Em: Rồi tao hiểu ý mày. Giữa tao và mày thì tao lại thấy đơn giản thôi, chứ không khó như dỗ dành mấy cô gái này - nói xong em quay sang nhìn bốn bạn nữ cười. Em quay sang vậy thì Ngọc vẫn lạnh lùng, Kiều Diễm thì trợn mắt phồng má dứ dứ nắm đấm về phía em, có vẻ đã hết khúc mắc với em rồi, Hiền và Thương thì phì cười nói “mồm cũng dẻo lắm ấy chứ”

Em lại quay ra nói với thằng Bảo:

- Vậy thế này đi, sau khi mày và mọi người cùng tao đoàn kết lớp mình lại, tao với mày sẽ đánh một trận. Nếu tao thắng, mày phải bỏ hết hiền khích với tao và quan tâm tao như cách mày quan tâm mọi người. Còn nếu mày thua, mày phải quan tâm tao như mọi người và bỏ hết hiềm khích với tao

Bảo- cau mày:

- Mày có vẻ tự tin quá nhỉ, ý mày là tao không có cửa thắng á

Em :

- Tao nói rồi, mặc dù mày không khiến tao chướng mắt, ngược lại là rất hợp mắt. Nhưng chính vì hợp mắt nên tao sẽ đánh mày cho tới khi mày quý tao thì thôi. Sao, dám chiến với tao không

Nói xong em dơ tay em, thằng Bảo nhìn em một lúc, có vẻ nó muốn nhìn thấu em là người như thế nào, xong nó cũng đập tay em:

- Được, xong việc của lớp tao sẽ đấm cho mày thành mặt heo

Em cười m, cả đám cũng cười ầm lên, đến Ngọc luôn lạnh lùng cũng mỉm cười, nhìn em với ánh mắt khác. Nói chung khi nói rõ với nhau rồi thì mọi người càng hiểu nhau hơn, mà muốn thân với nhau thì chỉ có hiểu nhau và nhường nhịn nhau. Đang lúc tinh thần thả lỏng thì một giọng nói vang lên khiến thằng Bảo mặt lạnh lại, còn cả đám ôm bụng cười ầm lên:

- Ái chà Bảo bò với Trung lính mới sắp đấm nhau à. Thằng nào cược không tao bắt thằng Trung thắng này, chấp 5 luôn này ( bác nào dân đá gà nghe qua là biết. Đậu má nó coi em với thằng Bảo là gà để bắt kèo các bác ạ, chấp 5 nghĩa là chọn cửa trên chấp cửa dưới, các bác nào không biết thì em giải thích nôm na là thằng Minh rắn chọn em thắng, đứa nào chơi với nó chọn thằng Bảo thì chỉ việc bỏ 500k ăn 1 triệu của nó nếu thằng bảo thắng ). Đậu má thằng Bảo sáng nay bị nó xách cổ như gà chưa sợ à - thằng Minh rắn đi mua đồ uống về đặt trên bàn nói, thề mặt nó nghiêm túc vđ, éo nhịn được cười

Bảo bò trán nổi gân xanh đứng lên:

- Đm Minh rắn mày chán sống à ?

Minh rắn thấy vậy mặt bỗng chuyển sang nịnh hót, hèn không thể hèn hơn, nó đưa chai nước còn mở luôn nắp cho thằng Bảo:

- ấy chết mình xin lỗi bạn Bảo, bạn uống chai nước này hạ hoả bỏ qua cho mình nha

Thằng Bảo giật chai nước từ tay nó tu một hơi cho bõ giận, nó còn chưa kịp hài lòng với độ nịnh hót của thằng Minh thì thằng Minh lại lên tiếng khiến nó phụt cả nước trong mồm ra:

- Bạn phải bảo quản sức khoẻ cho thật phong độ, vậy mấy thằng này mới chịu bắt kèo bạn. Chốt kèo với bọn này xong thì đằng nào bạn cũng bị Trung nó đấm cho ra bã thôi, cơ mà lúc này thì không được. Ôi tiền của mình - xong nó quay ra hô lớn cả bàn, nhìn nó mọi người đều hình dung ra một con nghiện bài bạc lâu năm:

- Nhanh nhanh anh em, tao bắt thằng Trung chấp 5 thằng Bảo, thằng nào chơi dơ tay tao ghi sổ luôn này, bao nhiêu cũng nhận bao nhiêu cũng nhận. 100k thì ăn 200 còn 500k ăn 1 củ này. Mại dô mại dô

Cả đám chỉ biết ôm bụng cười bò với thằng này. Có đứa buồn cười quá ngã cả xuống đất, cả đám cứ vậy cười ầm ĩ, náo loạn cả căn tin. Một buổi trốn truy bài đáng nhớ ...
« Chương TrướcChương Tiếp »