Chương 12: Một Chút Lãn Mạng

Thật bất ngờ, em hôn vào môi My các bác ạ. Em cũng không hiểu sao hành động vậy nữa, nhìn bờ môi chúm chím trước mặt, giải toả tâm trạng nhẫn nhịn nãy giờ. My thừ mặt ra bất ngờ, em quệt môi em nói :

- Giờ có hứng thú lại chưa á ?

My tát đốp em cái xong bỏ đi. Em thanh toán vội xong chạy ra lấy xe đuổi theo, nàng đang đi bộ phụng phịu, chắc giận em thật @@. Phóng xe lên chắn trước mặt nhỏ, nhỏ nhìn em với ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt mà gϊếŧ được người chắc em chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần rồi :

- Cút

Em chống xe xuống nắm tay nàng:

- Trung xin lỗi, lúc đó rối quá không biết làm gì

Nàng hất tay em ra:

- Không biết làm gì mà lại hôn người ta. Biếи ŧɦái, cút

Em lại chạy theo, kéo tay nàng lại:

- Thật sự My cho Trung xin lỗi

My tát làm cái đốp cái vào mặt em:

- Cút

Cứ vậy em kéo tay, nhỏ hất ra tát em rồi đi, em lại kéo tay, nhỏ lại hất tay tát em rồi đi. Lặp đi lặp lại 2-3 phát nữa, mặt em đã đỏ ửng lên rồi, em lại nắm tay nhỏ nói rất nghiêm túc

- Thôi xin lỗi mà. Tay không sao chứ hả

Nàng lại dơ tay lên, theo phản xạ em nhắm mắt lại. Đùa gì chứ, ăn tát liên tục vào một chỗ, mặt em đâu có dày tới mức không biết đau. 1,2,3 giây không thấy gì, mở mặt ra thì nàng đang nhìn em, có vẻ vẫn giận nhưng cũng hạ nhiệt xuống rồi, lúc này tay phải nàng đã hạ xuống:

- Còn không mau bỏ tay ra

Em ngớ người thì thấy tay phải em vẫn đang giữ chặt lấy tay trái nhỏ, vội buông tay ra. Em định nói mà không biết nói gì, miệng cứ ấp a aayấp úng, ánh mắt em né tránh nhỏ. Nhỏ nói tiếp:

- Không có lần sau đâu. Cẩn thận tôi xé mồm cậu ra đấy

Em gật đầu như gà mổ thóc. Thật sự đối mặt với con trai, thanh niên hay gì em cũng chưa bao giờ thể hiện bản thân mình thua kém ai. Cơ mà gặp con gái em luôn ở kèo dưới hoàn toàn, éo hiểu kiểu gì. Thôi đành vậy, ai mượn mình luôn không so đo với con gái, ai mượn mình có việc nhờ cậy người ta.

Sau khi mua được ít sò huyết, cua biển, cá mực, rau, xúc xích, nước ngọt (nói chung là nhìn cái gì thuận mắt là em mua) em rủ My về phòng em ăn cơm, mà nhỏ không chịu

Em: Tới chơi đi tí tui nấu cho ăn. Chớ ở đây không quen ai một mình suốt buồn chết

My: Đừng có văn vở. Mặt ghét, lai tôi về

Em: Ăn cơm với tui đi. Rồi tui làm thêm một điều kiện nữa

My: Cậu thì làm được gì chứ. Một điều kiện còn chưa xong



Em: Tại cậu chưa nói ra điều kiện sao tôi làm

My: Nói ra chưa chắc cậu đã làm được cơ

Em: Cứ nói đi. Tôi đảm bảo cố gắng hết sức. Điều kiện chỉ cần không trái lương tâm tôi là được

My: Vậy là cậu nợ tôi hai việc. Khi nào tôi bảo cậu nhất định phải làm hết sức đó

Em: Quân tử nhất ngôn

Nói xong em lai Huyền My về phòng em. Lúc đó cũng gần 6h, trời cũng chưa có tối. My gọi điện thoại cho gia đình nói ăn cơm nhà bạn, còn em thì xắn tay áo, cắm cơm và làm thức ăn. Em ở trọ, dãy trọ cũng lắm anh chị sinh viên, cơ mà em mới tới cũng chưa quen ai. Mà sinh viên hiện nay rộ lên phong trào vừa học vừa làm bán thời gian, nên giờ cũng chưa thấy có phòng nào sáng. Dãy trọ em ở có tổng 4 phòng, phòng em là phòng thứ 3 từ ngoài vào. Nói chung là phòng em khá rộng với một mình em ở, đồ đạc thì đơn giản 1 chiếc giường, 1 tủ quần áo, 1 tủ lạnh, 1 bộ máy tính, có gian bếp nhỏ và công trình phụ bên trong phòng luôn. My loanh quanh ngắm nghía phòng em, thực ra cũng có gì đâu, con trai các bác biết mà, ót khi sắm đồ lắm. Mẹ em không sắm chắc em ăn cơm tiệm quá, chỉ là tính em cũng không thích nơi đông người, nên ở nhà nấu cơm rửa bát cũng thấy vui. Không có gì chơi nên My ngồi máy tính em nghịch, em cũng vừa nhặt rau xong nên mở tủ lạnh cầm cho nhỏ ít hoa quả và nước ngọt để tiện chơi. Còn việc nhỏ giúp em nấu ăn thì không phải em có ý gì đâu nhưng trong lòng em thanh niên thành phố không giỏi làm các việc vặt cũng như bếp núc như thanh niên quê bọn em. E sinh ra và lớn lên ở quê Thái Bình, quê lúa. Nên tiếp xúc việc nấu cơm rửa bát quét nhà cũng sớm, ở quê lắm trò lắm các bác ạ. Câu trộm cá, đào trộm khoai, ra cánh đồng lấy rơm rạ ngoài đó nướng ăn. Thực ra cũng không tới mức thiếu thốn, chỉ là trẻ con quê em có câu vui là “của ăn trộm là của ngon nhất”. Thực ra ở nhà đầy đồ ăn không thèm ăn cứ phải sang nhà thằng bạn trộm quả ăn mới vui được, lắm lúc cãi nhau đấm nhau ầm ầm ý chứ, xong vài phút sau lại khoác vai nhau sang nhà thằng bạn khác câu trộm cá. Không lan man nữa, gần 7h em mới làm xong đồ ăn và bê ra, trải chiếu ngồi dưới đất các bác ạ. Thực ra không phải lần đầu tiên em nấu cơm mời bạn bè về nhà ăn, cơ mà đây là lần đầu tiên em một nam một nữ ăn cơm với nhau. Nghĩ lại em cũng không hiểu vì sao, vì gì thúc đẩy mà em với My lại tự dưng sảy ra chuyện này, có lẽ là duyên số. Bữa cơm cũng đầy đủ những thứ nay em mua, My cũng có vẻ đói lắm rồi, nhỏ nhìn vào thức ăn mà mất đi vẻ lạnh lùng:

- Nhìn ngon quá ta

Nói xong nàng có vẻ thấy hớ khi thấy em nhìn nhỏ cười. Nàng hèm một tiếng xong nói:

- Ăn ngon miệng nha - rùi nàng lao vào ăn

Em lắc đầu cười, lúc nhỏ đang ăn sò là em ngồi bóc vỏ cua để thịt vào đĩa, dù sao mình cũng phận chủ nhà, lại là con trai galang tí không sao cả :

- Thấy tay nghề tui thế nào

My vừa bóc vừa ăn vừa trả lời:

- Cũng được - dù nói cũng được nhưng em thấy nàng ăn nhiệt tình quá trời

Em - cười :

- Cũng được á. Cũng được mà ngấu nghiến ghê

Nhỏ ngẩng mặt lườm em, miệng vẫn nhai má vẫn phồng lên :

- Xí không phải ai cũng được tui khen “cũng được” đâu nha. Tui kén ăn lắm đó

Em nghĩ bụng kén ăn mà nhai chưa nghỉ chút nào. Cơ mà em chỉ cười không nói gì. Lại tiếp tục bóc vỏ cho nhỏ ăn. Em chưa bao giờ có cảm giác này, cảm giác nó đơn sơ giản dị, không nói nhiều mà trong lòng cũng thấy khá vui. Trước kia bên cạnh em cũng có một cô gái, à chính xác là từng thời điểm có từng cô gái tính cách khác nhau ở bên em, cùng em vượt qua sóng gió, cùng em vui đùa, đều khiến em rất hạnh phúc và chân trọng. Chỉ là, không gì là mãi mãi, họ vẫn luôn là kỉ niệm đẹp trong em, đôi lúc yêu nhau không hẳn là sẽ ở bên nhau mãi được, có những thứ sảy ra không ai biết trước được. Khi cùng gặp chuyện cùng vượt qua, ta sẽ chân trọng. Nhưng nếu nhiều chuyện tới quá, ta cố gắng quá nhiều cũng sẽ mệt mỏi. Chỉ cần trong đầu một trong hai có suy nghĩ mệt mỏi muốn dừng lại, là sẽ tới lúc phải dừng lại. Em nghĩ lan man chút, thở dài. Cô gái này cũng mang cho em một kiểu vui khác, em cảm giác như em đang chăm sóc một em bé vậy, mọi cô gái em quen trước kia đều rất giỏi tự lập, họ chăm sóc em rất nhiều. Còn cô gái này cơm em nấu thức ăn em bóc vỏ, mặc dù bản thân tự nguyện nhưng em lại có cảm giác gì mới mới, cảm giác mình đang là điểm tựa cho người khác, có khi nào mình bắt đầu dậy thì, bắt đầu lớn rồi không ?

Tự cười mỉm tự cầm cốc nước ngọt uống, vừa đặt cốc xuống thì thấy Huyền My nhìn chằm chằm em nãy giờ. Em ngạc nhiên hỏi:

- Sao thế, say thức ăn thấy tui đẹp trai quá à

My- phồng mồm lên, bụng bịu cái má đáng yêu nói:

- Gì chứ, tự dưng ngồi cười một mình. Tui ăn hết rồi nè, bóc vỏ tiếp đi

Em cười thành tiếng, thật sự chưa bao giờ em chiều chuộng một ai đến vậy, lại là người mới quen ấy chứ. Em vừa bóc vừa nói với My:

- Tớ đang suy nghĩ không biết chồng My sau này sẽ sống sao nữa



- Sao là sao chứ. Chồng tui sau này sẽ rất là hạnh phúc khi có người vợ xinh xắn đáng yêu chăm lo gia đình như tui

- Cũng biết tự sướиɠ quá ha

- Chứ chẳng lẽ tui xấu lắm sao. Xí

Bữa ăn diễn ra như vậy đấy, một người chọc một người cãi bằng được. Xong tiệc, My lại ngồi nghịch máy tính đợi em. Và em thì tất nhiên rồi, dọn dẹp chiến trường. Một lúc sau dọn xong em thì ngồi vào giường, My thì đang chơi liên minh trên máy của em. Em :

- Ô ghê, cũng biết chơi game này luôn

My nói giọng tự tin, thật sự là từ lúc tới nhà em với lúc bên ngoài My như hai con người khác vậy ý. Ai nói đây là một cô gái lạnh kufng cao ngạo cơ chứ:

- Xí nick người ta còn xịn hơn nick ông nhiều. Chẳng qua vì nể bữa ăn người ta mới cày rank cho ông thôi. Coi như là giả tiền ăn

Một lúc sau:

- Đánh gì vậy bà nội. Sao lại cầm Blit đi top vậy bà nội ?

- Tui thích, cầm con này kéo bọn nó vào trụ là tui thắng lane

- Cái vấn đề cầm đi top sao lại vẫn lên đồ Sp ?

- Tui thích, lên cái này không fame tui vẫn có vàng mua đồ

- Trời ơi ngốc ơi là ngốc, sao lại cầm thanh tẩy cơ chứ ?

- Tui thích, không thể để vấy bẩn tâm hồn của tôi được

.....

Cuộc hội thoại tranh cãi giữa em và My cứ vậy liên tiếp chưa có hồi kết. Không biết từ lúc nào, em từ ngồi giường, trở thành đứng sau My xem. Cũng không biết từ lúc nào, em đang từ đứng sau My thành với người lên hai tay cầm vào bàn phím và chuột chơi thay My:

- Coi này, kéo phải thế này, thế này nhớ chưa ?

Và em điều khiển con tướng đó, chết trong trụ. Lúc này My ngẩng mặt nhìn em, em cũng quay sang nhìn em, hai khuôn mặt khá gần nhau, hai ánh mắt cũng nhìn vào nhau. My cũng xinh quá mà, ánh mắt to tròn, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi vừa ăn hải sản xong vẫn còn dư vị bóng bóng mỡ màng, khuôn mặt thanh thoát trắng trẻo. Cả 2 nhìn nhau 2-3 giây gì đó My quay mặt đi trước, em cũng nhận ra gì đó đứng lên buông tay khỏi bàn phím và chuột :

- Đấy cứ đánh như tôi chỉ ấy. Tôi đi tắm đây, đợi bà xong trận tôi lai về là vừa

Nói xong em cầm quần áo vào tắm, nhỏ cũng không phản bác như nãy nữa, mà im lặng, có trời cũng không biết nhỏ nghĩ gì. Tắm xong em bước ra, sấy tóc thì nhỏ cũng xong trận, tắt máy đang cắm mặt vào điện thoại. Lai nhỏ về mà trên đường hai đứa cũng không nói gì với nhau, nhỏ lại trở lại với khuôn mặt lạnh nhạt bình thường, em cũng trở lại là em, cũng là một thằng ít nói. Chiếc xe cứ vậy lăn nhẹ trên con đường, tới khi đến nhà nàng, em dừng xe lại nói:

- My về nhé

Nhỏ gật đầu xuống xe, bước tới mở cánh cổng ra, bỗng nhỏ quay lại nhìn thẳng vào em. Ánh đèn đường buông nhẹ chiếu lên khuôn mặt mờ mờ dưới chiếc mũ vành rộng, nàng vẫn thậy đẹp. Nhỏ nói:

- Hôm nay coi như Trung tận lòng hiếu khách, giảm cho một việc. Còn một việc đó. Về cẩn thận nhé

Nói xong không đợi em kịp nói gì nàng chạy tót vào nhà mà chẳng thèm đóng cửa luôn. Em cũng chỉ biết cười nhẹ rồi phóng xe về. Lúc đó em không biết rằng, ngay lúc em quay xe phóng về, có một bóng người từ chiếc cổng My vừa bước vào đi ra. Bóng người đó nhìn theo bóng lưng em mỉm cười chìu mến kèm theo chút không nỡ ...