Chương 11: Tụ hội
Dịch Trần cân nhắc hồi lâu, sau đó lắc đầu nói: "Phil tiên sinh, phiền ngài nói với Wilkins tiên sinh, ta chợt có cảm giác không khỏe trong người, nên không muốn gặp gỡ các vị khách, thứ lỗi cho ta... Nói vậy đi, còn nữa, điều tra xem đám người châu Á đó tới từ quốc gia nào... Không, không cần điều tra. Ta không muốn phát sinh bất kỳ quan hệ gì với họ, cứ vậy đi." Phil gật gật đầu, lui xuống. Dịch Trần quan sát khuôn mặt thất vọng của Wilkins và thần sắc giận dữ của mấy người mặc đồ âu màu đen. Gã ria mép dẫn đầu không nói gì, im lặng xoay người rời đi. Wilkins bất đắc dĩ gật đầu, nhìn Phil một lát rồi cũng đi ra.
Alex đã ổn định lại vị trí của mình, còn đám kẻ thù chính trị của hắn lại gặp vận xui liên tục, chắc là bị sao quả tạ chiếu, thủ hạ và sinh ý của họ cũng gặp trắc trở liên tục. Alex đã lợi dụng quyền lực của mình để khống chế truyền thông, điên cuồng công kích bọn họ. Mọi việc sau đó rất đơn giản, Alex gần như không gặp phải sự chống cự mạnh mẽ nào đã được kế nhiệm chức vụ trưởng quan của khu vực hành chính này.
Alex vô cùng phấn khởi, tỏ vẻ cảm kích Dịch Trần, đồng ý chia cho Dịch Trần 50% tổng lợi nhuận của kế hoạch đánh lén thị trường tài chính nước Anh. Dịch Trần đương nhiên hiểu rõ, đó là báo đáp và mua chuộc trá hình. Sau khi Alex minh bạch thực lực của Dịch Trần, tất nhiên không thể thỏa mãn với việc hai bên chỉ là đồng bọn thông thường. Hắn nhất định sẽ tìm cách để tăng cường quan hệ với Dịch Trần.
Taffadio bắt đầu tọa trấn Luân Đôn, chỉ huy toàn bộ thủ hạ chuẩn bị thừa dịp hệ thống tiền tệ của nước Anh nhập vào khu vực sử dụng đồng Euro để kiếm tiền đầy bát đầy túi. Bychkov dùng danh nghĩa tư nhân để thuê một biệt thự ở ngoại ô Luân Đôn, tụ tập một đám cao thủ, bắt đầu tổ chức những cuộc tấn công hoang đường và điên cuồng. Đám hacker trong đầu còn say khói ma túy lại có lực phá hoại kinh người, một ít tư liệu bí ẩn nhất của chính phủ nước Anh bị họ trộm đi từng tí một, làm cho Dịch Trần thỏa thuê mãn nguyện không ngừng.
Tuy là Dịch Trần có hứng thú với mấy vụ này nhưng bản thân lại không tinh thông. Hắn chẳng thể học hỏi được gì nên đành phải dời sự quan tâm sang chuyện khác.
Bên Fabio là một khoảng trời yên biển lặng. Dưới sự sai sử của Dịch Trần, hắn bắt đầu ra sức nịnh nọt anh cả Bafadi của mình, theo như thuyết pháp của Fabio: "Bây giờ, ta chẳng khác gì gã nô ɭệ hầu hạ cho lão đại của đế chế La Mã cổ đại... " Hắn rất bất mãn, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Bafadi hình như đã giảm nghi ngờ đi chút ít. Hắn đã vụиɠ ŧяộʍ tham ô mấy chục triệu dola để chuyển vào một tài khoản đặc dù do Dịch Trần mở ra.
Philly cưỡng bức Phil và Gore phải dẫn người theo nàng đi dạo phố, thuận tiện mua một ít đồ trang sức, xắc tay nho nhỏ. Mặc dù một năm bốn mùa nàng đều mặc đồ bó nhưng với những món trang sức nhỏ, nàng tuyệt đối không chọn lựa qua loa. Đây cũng là một trong những sự tình nhức đầu nhất của Phil và Gore.
Dịch Trần nhàm chán ngồi trong văn tròng trên tầng hai mươi ba, "giám sát" mấy nữ nhân viên văn phòng đang "cố gắng" làm việc. Thật ra các nàng căn bản không có việc gì để làm. Nhà máy ở Manchester sản xuất được bao nhiêu sắt thép liền bán luôn cho các công trường xây dựng trong nước, đây là đường dây của ông chủ, hoàn toàn không có cái gì cần sửa chữa. Đương nhiên, đám nữ nhân viên này vẫn có chỗ rất hữu dụng, trên cơ bản đều là tình nhân của Phil và Gore. Lúc hai người tuyển nhận nhân viên, vốn chỉ cân nhắc dung mạo, hoàn toàn không có cân nhắc tài cán của các nàng.
Dịch Trần nhàm chán nhìn ba cha cố mặc áo choàng đen đi chầm chậm ở trên đường, đại khái khoảng ba phút sau lại có mấy vị cha cố đi qua. Dịch Trần lẩm bẩm một câu: "Móa nó, đám hòa thượng ngoại quốc này chạy loạn ngoài đường làm gì? Luân Đôn có nhiều giáo đường như vậy sao? Lạ thật, hôm nay là ngày thứ sáu của tuần lễ thần thánh, đám cha cố chết tiệt này không đi truyền đạo sao?"
Đột nhiên, lại có mấy cha cố cười mỉm đi tới từ trong con đường ở đối diện, trên tay còn mang theo mấy cái bao to, xem ra đựng không ít đồ. Từ nhãn hiệu lộ ra trên đó, ánh mắt sắc bén của Dịch Trần nhìn được hàng chữ nhỏ: "Chăn lông cao cấp dệt nổi. Made in China."
Dịch Trần cảm thấy có điểm không đúng, thần sắc hơi động, bắt đầu phát ra chân nguyên lực bao phủ phạm vi hơn phân nửa thành phố Luân Đôn trong thời gian ngắn. Mặc dù không thể định vị chính xác từng người nhưng có thể nhận diện được đại khái, người có siêu năng lực là có thể bị cảm nhận. Dịch Trần nhảy dựng lên, làm ghế dựa đổ xuống, dọa mấy nữ nhân viên ở bên ngoài giật nảy mình, nhưng các nàng rất thông minh, giả bộ như không nghe thấy gì.
Trong phạm vi mà Dịch Trần có thể bao phủ, có ít nhất là hơn ba trăm người có năng lực bất thường, trên người dập dờn lực lượng của thần thánh. Trong đó, có chút người mạnh đến mức có thể cảm nhận được Dịch Trần, lập tức ẩn tàng khí tức của mình. Dịch Trần thì thào tự nói: "Chết tiệt, mấy cái thứ này đến Luân Đôn làm gì? Chẳng lẽ đám người của giáo đình muốn tìm lại mặt mũi vì sự tình lần trước hay sao? Mẹ nó, giáo hoàng hiện tại là người nào? Hắn sẽ không giao chiến chính diện với Hắc Ám Nghị Đoàn chứ? Mẹ nó, náo nhiệt rồi đây."
Hắn nhanh chóng bấm điện thoại cho Bychkov: "Bychkov, tên khốn khϊếp này, Jester đang làm gì ở chỗ ngươi thế?"
Giọng nói hào hứng của Bychkov truyền đến: "Ngươi chúc mừng cho chúng ta đi. Trò chơi trực tuyến mới nhất của hãng Blizzard đã bị chúng ta tìm ra hơn 50% code... A, trời ạ, ông chủ, là ngài à? Jester, Jester vừa cắn đá, còn say rượu nữa, đêm qua hắn còn kiếm mấy cô nàng để mở sεメyparty nữa. Á, ông chủ, là Jester làm hư chúng ta..." Bychkov phát hiện mình nói sai, bắt đầu điên cuồng đổ hết tội lỗi lên đầu Jester. Suy cho cùng, lúc này Jester đang nằm như con chó chết ở trên ghế sa lon, nhất định là không có ý kiến gì.
Dịch Trần có phần khẩn trương, nói: "Câm miệng, bây giờ ngươi có thể lái xe không? Hi vọng quan hệ bữa bãi và thuốc phiện chưa ép khô tinh lực của ngươi... Mau lái xe đưa Jester tới chỗ ta, bảo mấy người bạn của ngươi thành thật một chút, hiểu chứ?"
Bychkov lắp bắp nói: "Lái xe? A, không thành vấn đề, không thành vấn đề. Ông chủ, bây giờ ta rất tỉnh táo... Con bà nó, đưa Jester đi chỗ nào? Nhà của ngài sao? Được... được. Ông chủ yên tâm, một giờ sau ta sẽ đưa hắn qua, đảm bảo không có chuyện gì xảy ra. Ngài yên tâm, bây giờ tinh thần của ta tỉnh táo vô cùng." Hắn cúp điện thoại đánh rầm một cái, làm cho trong lòng Dịch Trần rất là căng thẳng.
Ngẫm nghĩ một lát, Dịch Trần lại bấm điện thoại cho Philly: "Bảo bối à. Bảo Phil lập tức dẫn người đi tới chỗ Bychkov, đón Jester về... Nếu như nhìn thấy bọn họ đυ.ng xe ở trên đường, lập tức tiêu diệt đám cảnh sát và người chứng kiến sự việc, đưa Jester về nhà. Nếu hắn dám lộn xộn, ngươi đánh gục hắn cho ta... A..., hai người bọn họ có thực lực ngang nhau, bảo bối và Gore đi cùng đi. Ừ, mau đi đi."
Dịch Trần có phần buồn bực nhìn mật độ cha sứ ở trên đường ngày càng nhiều. Đám cha sứ đi tới đi lui, thi thoảng lại có một hai người trẻ tuổi sắc mặt lạnh lùng của Tông Giáo Tài Phán Sở chậm rãi đi qua. Nhìn qua bọn hắn hệt như đám học sinh ra đường dạo phố sau giờ tan học, tùy tiện chẳng có mục đích đặc biệt gì. Dịch Trần cười khổ: "Đám cao thủ của giáo đình này, bọn họ tới đây làm gì?"
Dịch Trần so sánh thực lực của mình và bọn họ. Nghiêm túc mà nói, cảnh giới của hắn vượt xa trình độ của cha sứ. Nhưng nếu thực sự đối mặt, hai mươi người là có thể đánh gục Dịch Trần. Suy cho cùng, 好汉架不住人多, hổ dữ cũng không địch lại bầy sói. Hắn có mạnh hơn nữa thì cũng không chịu được hai mươi cha sứ điên cuồng sử dụng "Thánh Quang Thập Tự Kiếm". Trừ phi Dịch Trần đại khai sát giới, nói không chừng còn có thể đổi mạng hơn trăm cá nhân. Nhưng Dịch Trần còn chưa ngu xuẩn đến mức bốc lên phong hiểm làm cho cả giáo đình đuổi gϊếŧ. Nghĩ tới cảnh mười mấy vạn cha sứ, chấp sự của Tài Phán Sở và thành viên Thập Tự Quân lệ thuộc giáo đình ngày ngày vung vẩy đao kiếm truy gϊếŧ mình mà da đầu của hắn không khỏi run rẩy.
Dịch Trần lắc đầu, cầm lấy cái áo khoác dưới mặt đất, mặc vào người rồi đi ra ngoài, vứt lại một câu hết sức vô trách nhiệm: "Các vị dạo này khổ cực, nếu các vị quá mệt mỏi có thể nghỉ ngơi ba bốn ngày, cứ coi như là ta cho các vị nghỉ... Ừ, yên tâm, lương thưởng vẫn phát như ngày thường." Mấy cô nàng liền lộ vẻ vui mừng, chờ Dịch Trần rời khỏi văn phòng được năm phút đồng hổ, cả đám cười toe toét xách túi đi ra ngoài, nghỉ việc tan tầm rồi.
Dịch Trần đi đến bãi đỗ xe, khởi động chiếc xe BMW mà ngày thường chẳng mấy khi chạm vào, chậm rãi chạy về phía đồi Ludgate. Chiếc xe chạy một hồi trên đường cái cho đến lúc có thể nhìn thấy đỉnh thập tự của nhà thờ chính tòa Thánh Paul, quả nhiên trên đường càng lúc càng xuất hiện nhiều cha sứ.
Hắn khẽ gật đầu: "Đúng thật, không hổ là nhà thờ chính tòa Thánh Paul, đến đây thám thính tin tức quả là quyết định đúng đắn."
Dịch Trần đỗ xe lại từ rất xa, đi bộ tới chính sảnh của giáo đường. Trên quảng trường nhỏ ở cổng giáo đường, rất nhiều du khách và cha sứ đang lẫn lộn vào nhau, nhưng các du khách chỉ có thể đi dạo một lát ở ngoài cổng, bởi vì có một ít cha sứ trẻ tuổi nho nhã lễ độ nhưng lại lạnh lùng đang canh giữ ở cổng vào chính sảnh, người không thuộc giáo đường không thể đi vào. Dịch Trần đứng trước pho tượng nữ hoàng Anne, mỉm cười đánh giá chung quanh, khẽ cúi đầu dưới pho tượng thánh Paul ở cổng chính, sau đó mặt đầy vẻ thành kính hỏi thăm một cha sứ ở bên người: "Thượng đế kính yêu, xin người che chở chúng ta... Xin hỏi, đã có chuyện quan trọng gì xảy ra sao? Vì sao..." Hắn nhìn qua đám du khách bị ngăn cản.
Vị cha sứ này nho nhã đáp lời: "Thực xin lỗi, giáo dân thành kính, giáo đình có một cuộc gặp mặt rất quan trọng ở nơi này. Bởi vì tạm thời quyết định nên chưa kịp thông chi cho giáo dân."
Lúc này, rất nhiều xe cảnh sát chạy nhanh qua đây, xem ra lũ cảnh sát này tới trợ giúp giữ gìn trật tự theo yêu cầu của giáo hội. Có điều, nói trắng ra là thành lập mấy tuyến canh gác, "mời" toàn bộ du khách ra ngoài mà thôi.
Dịch Trần không phải ngoại lệ, tất nhiên cũng bị "mời" ra ngoài. Hắn nhún nhún vai, mỉm cười đi vào xe BMW của mình, nhanh chóng trở về.
Jester đang nhảy loạn ở trong phòng nghị sự, chửi ầm lên với Bychkov: "Con mẹ nó, ngươi lại có thể lái xe đυ.ng trúng xe cảnh sát và ba cây cột điện liên tiếp. Gááá, chết tiệt thượng đế, con mẹ thánh mẫu Maria, sao không dùng một đạo Thánh quang đánh chết tên hỗn đản này? Suýt chút nữa đã làm ta bị tạm giam rồi... Đến cùng là thế nào?"
Phil và Gore đứng trong quầy bar xem náo nhiệt, một người đang liều mạng lau chén rượu, một người đang liều mạng lau bình cafe, vẻ mặt tươi cười nhìn Bychkov đang co rút lại thành một đoàn dưới lửa giận của Jester, một chút âm thanh cũng không dám phát ra. Cain đang ngồi ở vị trí cũ để thưởng thức bạo lực. Philly tắc thì cười hì hì ngồi trên ghế sa lon lấy ra một đống trang sức ngắm ngắm nghía nghía. Không ai nguyện ý khuyên nhủ Jester, cho nên Jester vừa mới tỉnh khỏi cơn say ma túy càng thêm tùy ý, càng thêm hung hăn chửi mắng Bychkov.
Bychkov nhìn thấy Dịch Trần bước vào, phảng phất như nhìn thấy người mẹ thân thiết nhất của mình, nhào vào ôm chân Dịch Trần, lớn tiếng ồn ào: "Thượng đế ơi, ông chủ đáng yêu nhất của ta ơi, ngày cuối cùng cũng trở về, mau ngăn tên Jester chết tiệt lại đi... Ta chỉ uống hai bình Vodka, đυ.ng phải ít đồ mà hắn lại chửi mắng ta như vậy... Dfu sao hắn một mẩu da cũng không bị thương, ngược lại là ta lái xe bị đυ.ng thương đầu mà."
Dịch Trần nhìn Bychkvov, đúng là trên trán có sưng một khối như quả trứng gà, phối hợp với bộ dáng ai oán nước mắt nước mũi đầy mặt, càng làm hắn thêm buồn cười. Dịch Trần không khỏi bật cười: "Con mẹ nó, đừng bảo là... Ừ, có chút chuyện lạ đã xảy ra. Mọi người thương nghị một lát, xem là có chuyện gì thế này."
Dịch Trần kể lại những điều mình đã phát hiện, sau đó giả bộ không để ý, nói: "Ta có một suy đoán, những người có thể cảm nhận được tinh lực của ta, lại còn có thể thu liễm lại khí tức của mình, rất có thể đều là giáo chủ của một giáo khu nào đó, không phải kẻ dễ đối phó. Rốt cuộc bọn hắn tới Luân Đôn làm gì? Chẳng lẽ bọn họ muốn trở mặt với Hắc Ám Nghị Đoàn hay sao?
Jester đã sớm ngừng kêu la, vẻ mặt tái nhợt ngồi trên ghế sa lon, vô thức chạm lên vết kiếm trên mặt, trong mắt sát khí ngùn ngụt, phảng phất như lập tức có thể lao ra chém người.
Tất cả mọi người trầm mặc hồi lâu. Một lúc sau, Philly có phần chần chừ nói: "Lần trước, lúc đám gấu đen lớn xong đời, hình như có hai người của Tông Giáo Tài Phán Sở ở đó, chẳng lẽ bọn họ... "
Jester phản đối: "Không có khả năng. Trừ phi nhân viên thần chức cao cấp bị người ta bức lui thì giáo đình mới có thể gây chiến để tìm lại mặt mũi. Tông Giáo Tài Phán Sở chưa bao giờ làm chuyện vô dụng, hai chấp sự hạng hai mất mặt, bọn hắn một cọng lông cũng không vứt ra. Trừ phi đám đàn bà quyền lực nhất của Tài Phán Sở bị lũ quỷ cưỡиɠ ɠiαи, bằng không bọn họ không thể xuất động nhiều nhân thủ như vậy."
Dịch Trần hỏi hắn: "Vậy ngươi cho rằng là chuyện gì mà trọng yếu như vậy? Chẳng lẽ giáo hoàng muốn tới Luân Đôn? Đúng rồi, hình như giáo hoàng hiện tại rất trẻ tuổi, tên là gì thế?"
Jester hừ hừ vài tiếng, không nói chuyện, đưa ngón tay xoa nhẹ vết sẹo trên mặt mình, đầu lưỡi đỏ tươi khẽ liếʍ bờ môi, một tia khí tức âm trầm từ từ phả ra.
Một gã thủ hạ của Cain gõ cửa khe khẽ. Cain kêu lên: "Vào đi."
Gã này cung kính hành lễ với Dịch Trần, sau đó nói: "Ông chủ, có một việc rất thú vị. Có một người tự xưng là bá tước Baiguard muốn gặp ngài."
Dịch Trần cười ha ha: "A? Bá tước Baiguard? Thật thú vị, ngài bá tước lại tới bái phỏng một tước sĩ trên danh nghĩa như ta, thật là nực cười. Xem ra thân phận của vị bá tước này.... À không, rất thú vị, mời hắn vào đại sảnh tiếp khách trên tầng hai đi." Gã nọ đi ra ngoài, Dịch Trần nói: "Phil, Gore ra ngoài nghe ngóng tin tức liên quan tới đám giáo đồ đi, nhưng đừng để lộ dấu vết quá rõ ràng... Bychkov cứ làm chuyện của mình đi, còn Philly bảo bối cùng ta đi gặp vị bá tước đại nhân kia nào."
Hắn ngừng một chút, âm tàn nói: "Jester tiên sinh, bây giờ mời ngài xuống mật thất dưới lòng đất tu luyện đi. Nếu vì ngài mà phiền phức xảy ra thì ngài biết mình sẽ phải chịu trừng phạt gì rồi đấy... Nhớ kỹ lời ta đã nói, chờ ngài có được thực lực nhất định, muốn làm gì thì làm. Nhưng vào lúc này, xin ngài ngoan ngoãn xuống đất bế quan đi. Cain tiên sinh, coi chừng Jester chặt chẽ cho ta. Nếu hắn dám lộn xộn, ta không để ý tới việc ngài cho chất độc hóa học vào nước uống và đồ ăn của hắn.
×××××××××××××××××××××××
Dịch Trần và Philly đứng trong hốc tối của đại sảnh tiếp khách, len lén đánh giá bá tước Baiguard, mái tóc đen uốn xoăn ngang vai, khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ, quần áo và trang sức? Có thể cho rằng đó là phong cách thể hiện của thợ may thanh lịch nhất, tốt nhất Italy, ngay cả giày da dê của hắn, tất cả đều thuần túy là sản phẩm thủ công.
Baiguard lúc này lại làm ra chút sự tình không phù hợp với thân phận quý tộc, tay hắn cầm một cái kính lúp nho nhỏ đẹp đẽ, thận trọng xem xét mấy bức tranh treo trên vách tường của phòng tiếp khách, trong miệng không ngừng thấp giọng lẩm bẩm tiếng Italy: "Ồ, thượng đế, thực xinh đẹp, người làm giả thứ này đúng là cao thủ... Ừ, bức tranh này đúng là loại cực phẩm, cực phẩm trong đồ giả mà... Chết tiệt, người có tay nghề này là Jikesi hay Hank? Ừ, đúng là hai người bọn họ rồi..."
Dịch Trần khẽ cười, cười vụиɠ ŧяộʍ, xem ra này kẻ này đúng là người sưu tầm văn hóa phẩm quý giá. Ừ, loại người này thích nhất là treo trước người mình một cái danh hiệu quý tộc, nhưng danh hiệu của họ thường là tước vị từ mấy trăm năm trước của Poland, trời mới biết là có hiệu quả gì hay không. Đương nhiên, ngành nghề của loại người này còn có một loại xưng hô không thanh lịch lắm là: "Lũ ăn trộm tác phẩm nghệ thuật hoặc người làm giả nghệ thuật."
Dịch Trần lấy ra mảnh ngọc bội của mình, nhẹ nhàng chơi đùa trên ngón tay, mở cửa ngầm ra ngoài với Philly.
Baiguard nghe được động tĩnh, nhanh chóng nhún người nhảy về giữa đại sảnh, kính lúp trong tay biến mất một cách thần kỳ. Khuôn mặt lại lộ ra nụ cười ung dung cao quý, hơi cúi đầu với Dịch Trần, sau đó dường như còn chuẩn bị hôn nhẹ lên mu bàn tay của Philly, đáng tiếc bị ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của nàng ngăn lại.
Dịch Trần cười nhạt: "Bá tước thân ái, mời ngồi, mời ngồi, không có gì tốt để chiêu đãi, xin mời ngài uống một chút rượu Rum tới từ Địa Trung Hải. Ta nghĩ có lẽ ngài sẽ ưa thích hương vị của loại rượu này... rượu này đã cất giữ được mười năm rồi."
Baiguard mỉm cười, hào phòng lên ghế sa lon đối diện Dịch Trần, nhận lấy ly rượu Gore đưa qua.
Dịch Trần và hắn cùng dùng ánh mắt nhạy cảm đánh giá nhau, sau khi quan sát đối phương, Dịch Trần mới nhàn nhạt nói: "Baiguard tiên sinh muốn gì vậy? Ta không có nhiều hứng thú lắm với việc thu thập văn hóa phẩm quý giá."
Baiguard nhìn xung quanh, nói: "Có người đề cử Dịch Trần tiên sinh với ta. Ngài là một người rất có thực lực, mà chúng ta lại hi vọng có được sự chiếu cố của một ông chủ hùng mạnh. Đương nhiên, hai bên hợp tác rất có lợi."
Dich Trần nhẹ nhàng xoay chuyển miếng ngọc bội trong tay, ánh mắt tham lam của Baiguard nhanh chóng nhìn thấy mảnh ngọc bội trong sáng như tuyết, mạnh mẽ dời ánh mắt thèm thuồng của mình đi chỗ khác, nói: "Dịch Trần tiên sinh, lần này ta quả thật có chút chuyện nhỏ muốn bàn bạc với ngài."
Dịch Trần không lộ nhiều hứng thú, nhàn nhạt nói: "Ồ? Thật không? Cũng được, mời ngài nói đi."
Baiguard nói bằng giọng điệu khoa trương: "Dịch Trần tiên sinh, tổ chức của chúng ta có mặt trên toàn thế giới, chuyên thu thập di vật văn hóa. Tôn chỉ của chúng ta là một lần nữa giúp cho các tác phẩm nghệ thuật cổ xưa được khôi phục lại hào quang ngày xưa. Chúng ta là nghệ thuật gia thanh lịch, là những người có chung mục đích. Lúc này, chúng ta cần một người làm đại lý ở Luân Đôn... Và có người giới thiệu với chúng ta, Dịch Trần tiên sinh là một đồng bọn lý tưởng."
Dịch Trần lạnh lùng nói: "Ta không cần đám người đó tán thành, hơn nữa, ta không tin được người giới thiệu kia. Xin hỏi, là ai đã giới thiệu ta là một đồng bọn đáng tin cậy? Wilkin tiên sinh hay là... "
Baiguard sững sờ một hồi, Dịch Trần nhanh chóng nói: "Có lẽ, các ngươi vốn không có người tiến cử, chỉ là thông qua tin đồn để tìm đến ta phải không?"
Baiguard xấu hổ cười gượng: "Ngài xem, Dịch Trần tiên sinh, ta không hề có ý định lừa gạt ngài. Chúng ta chỉ cần một chút trợ lực, một chút trợ giúp của ngài là được. Việc buôn bán của chúng ta có lợi nhận phong phú, vùng Trung Đông có một ít người rất có hứng thú, rất có hứng thú với các loại hàng hóa đặc thù. Ngài chỉ cần trợ giúp một chút, chúng ta có thể thu được lợi nhuận hơn mười triệu, hơn trăm triệu dola."
Dịch Trần ngáp một cái, nói: "Thực xin lỗi, bá tước đại nhân. Ta là một thương nhân đứng đắn, không bao giờ làm việc trái pháp luật. Viện bảo tàng British và tháp Luân Đôn không dễ động vào như vậy... Ta là một thương nhân đàng hoàng."
Baigaurd nhanh chóng tiếp lời, rót lời mật ngọt cổ động hắn: "Dịch Trần tiên sinh, không có nguy hiểm, không có nguy hiểm. Hì hì, chuyện này trước giờ vẫn là một bí mật, bí mật... Hà hà, bí mật... Ừ, có người trả hai trăm triệu dola để mua, ngài có biết không? Hai trăm triệu dola, chúng ta có thể chia cho ngài 25% lợi nhuận."
Hắn gian xảo nhìn Dịch Trần, một lòng kỳ vọng năm mươi triệu dola có thể rung động cái tâm của Dịch Trần.
Dịch Trần lúc này đâu có để năm mươi triệu dola trong mắt. Chưa nói tới kế hoạch của Taffadio có thể mang về thu nhập mấy chục tỷ, thậm chí kế hoạch bên Fabio cũng có thể tùy thời làm ra hơn mười tỷ. Hợp tác với tổ chức của Baiguard vì năm mươi triệu? Dịch Trần không cho đó là một ý nghĩ sáng suốt.
Hắn đứng dậy, khom người, mỉm cười nói: "Thực xin lỗi, bá tước Baiguard. Dịch Trần này là một thương nhân đứng đắn. Ta không bao giờ làm bất cứ chuyện phi pháp nào, thật sự xin lỗi ngài."
Baiguard có phần gấp gáp, nhanh chóng nói: "Dịch Trần tiên sinh, không hề có nguy hiểm, không hề có nguy hiểm. Năm mươi triệu dola, hơn nữa chúng ta còn rất nhiều hạng mục muốn hợp tác với người như ngài... A, chẳng lẽ ngài có hứng thú với tháp Luân Đôn? Chúng ta có thể bàn bạc lại..." Phil chậm rãi đưa Baiguard ra ngoài cửa.
Baiguard đã bị đẩy tới cửa phòng, hắn kêu lên một tiếng tuyệt vọng cuối cùng: "Dịch Trần tiên sinh, chỉ là vật do một ít cha sứ trông coi, không có nguy hiểm gì. Ngài ngẫm lại đi, chỉ cần đi vào tòa Thánh Paul lấy ra một đồ vật là có năm mươi triệu dola đấy."
Dịch Trần giật mình, cười nhạt, không có nguy hiểm? Xâm nhập tòa Thánh Paul vào lúc này mà gọi là không có gì nguy hiểm? Vị bá tước Baiguard này thực sự là... rất đáng yêu đấy... nhưng đến cùng là thứ gì? Có liên quan tới lần tụ hội bất thường lần này của đám cha sứ hay không?"
Dịch Trần khẽ cười: "Phil tiên sinh, mời bá tước Baiguard vào đi. Ta nghĩ, chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn... Đương nhiên, Baiguard tiên sinh, ta không hi vọng ngài lừa dối ta bất cứ chuyện gì. Nếu không, ngày mai cơ thể của ngài sẽ xuất hiện trong sông Thames đấy..."
Baiguard cuồng hỉ vọt vào phòng khách, không hề chú ý tới câu uy hϊếp cuối cùng của Dịch Trần, tự động ngồi lên vị trí vừa rồi, cầm lấy ly rượu và uống cạn sạch.