Chương 10: Đại loạn
Chuyện ở Manchester kết thúc, nhà máy đã hoạt động trở lại. Em gái của Orff đã được đưa vào viện điều dưỡng, bởi vì trạng thái tinh thần của nàng không được tốt lắm. Đến khi đám Phil cũng quay về từ Manchester, Dịch Trần đột nhiên phát hiện lúc này mình lại tiến vào quãng thời gian nhàm chán không có chuyện gì làm.
Dưới sự xúi giục của Bychkov, Fabio đã bắt đầu ăn bớt tài chính của gia tộc. Để hoàn thành kế hoạch một cách tốt nhất, Fabio đã dẫn người trở về Italy ngay trong đêm hôm ấy, bắt đầu tranh thủ sự ủng hộ của của các nhân vật mấu chốt trong gia tộc, để cho hắn được toàn quyền xử lý việc làm ăn của gia tộc.
Dịch Trần quá nhàm chán, bèn gọi điện cho Taffadio: "Taffadio thân ái, kế hoạch kia của ngài đã chuẩn bị đến đâu rồi?" Hắn bắt đầu thúc giục, bởi vì kế hoạch của Taffadio có thể mang tới rất nhiều tiền. Đúng như Dịch Trần đã nói với Fabio, tiền là tất cả, đã có tiền, chuyện gì cũng có thể xử lý dễ dàng.
Taffadio cười khổ trong điện thoại: "Trung Quốc Dịch thân ái, ta sắp tới Trung Quốc thành rồi. Ngài chờ một lát, chỉ còn cách một con phố thôi."
Dịch Trần nhanh chóng cúp điện thoại, lạnh giọng nói: "Triệu tập toàn bộ thủ hạ, chuẩn bị ứng chiến. Xem ra người bạn nhỏ của chúng ta lần này gặp chuyện không may rồi. Được, dù là thượng đế hay satan, ai phù hộ ta ta sẽ thờ phụng người đấy. Mẹ nó, vụ rắc rối này đừng có liên quan tới ông chủ của bọn hắn, nếu không thì việc vui lần này quá lớn rồi. Ta không muốn lũ cảnh sát ở Scotland Yard ngày ngày chiếu cố chúng ta đâu."
Khoảng ba phút sau, Taffadio dẫn theo bảy tám người trung niên có khí độ tới. Hắn hướng về phía một người trung niên tóc hoa râm, bề ngoài vô cùng nhã nhặn, nói: "Trung Quốc Dịch, đây là ông chủ của ta. Ngươi biết đấy, ta không muốn giới thiệu nhiều hơn về thân phận của ngài. Mấy vị còn lại là thư ký cấp cao của ông chủ, có thân phận tương đương với ta. Ngươi minh bạch đấy, chúng ta phụ trách nhiều chuyện khác nhau"
Taffadio không đợi Dịch Trần đáp lại, trực tiếp chỉ vào Dịch Trần, giới thiệu: "Ông chủ, đây là Trung Quốc Dịch, là ông chủ có thế lực hùng mạnh nhất ở thành phố Luân Đôn, là người hợp tác trong kế hoạch của chúng ta."'
Dịch Trần đứng dậy bắt tay với ông chủ của Taffadio, hai người đều nắm khá chặt. Hắn mỉm cười nói: "Khách quý tới chơi, mời, mời, mời xuống phía dưới, ở đây có hơi ồn ào." Lúc này, họ đang ở trong đại sảnh tiếp khách trên tầng hai, thi thoảng lại nghe thấy tiếng nhạc ồn ã truyền đến từ dưới tầng một.
Đoàn người Taffadio gật gật đầu, không nói nhiều lời, đi lòng vòng theo Dịch Trần qua vài lối cửa ngầm, thông qua hai thang máy bí mật, đi xuống phòng tiếp khách bí mật ở dưới mặt đất. Bản thân Dịch Trần đã quên mất gian phòng này, bởi vì nơi đây chỉ dùng cho những trường hợp quan trọng, khẩn cấp nhất. Hắn thậm chí còn thiết lập rất nhiều pháp trận phòng ngự ở trong bốn vách tường của gian phòng. Nếu như không cần thiết, hắn tuyệt không sử dụng gian phòng này. Đương nhiên, trước giờ hắn chưa gặp phải sự tình nào như vậy.
Nhưng lần này ông chủ của Taffadio đích thân ra mặt, Dịch Trần hiểu rất rõ hàm ý của chuyện này. Suy cho cùng, một trưởng quan hành chính chiếm cứ một khu vực như vậy ở nước Nga, nếu không phặp phải chuyện dị thường thì nhất định không ra khỏi "Lãnh địa" của mình. Huồng hồ, giới truyền thông không hề đăng tin hắn đến nước Anh, rõ ràng là hắn đến đây bằng con đường bình thường.
Dịch Trần ngồi xuống chiếc ghế sô pha rộng lớn kê sát chân tường, nói: "Các vị thoải mái đi, xin yên tâm, không ai có thể xông vào nơi này. Vì vậy, nơi này tuyệt đối an toàn. Gore, kiếm chút đồ uống tới đây." Cửa ngầm chợt mở ra, Jester và Cain bước vào, im im lặng lặng ngồi xuống ghế sô pha bên trái Dịch Trần. Philly lần này không quấn lấy Dịch Trần mà ngoan ngoãn ngồi sát vào tay phải của hắn. Phil và Gore đẩy một xe rượu vào trong, bắt đầu điều chế rượu cốc-tai.
Ông chủ của Taffadio gọi tắt là Alex. Hắn nói một cách cụ thể: "Kế hoạch xuất hiện một vài vấn đề nên ta dẫn theo thân tín, ừ, có thể nói là chạy trốn tới nước Anh. Nếu như Dịch tiên sinh không thể giải quyết sự tình thì ta phải lưu vong chính trị ngay lập tức, e rằng không có quốc gia nào muốn thu nhận và giúp đỡ ta ngoài Thụy Sĩ.
Dịch Trần gật gật đầu, ra hiệu cho Gore dâng lên một ly rượu, chậm rãi nói: "Không biết kế hoạch của chúng ta..."
Alex nói rất dứt khoát: "Kế hoạch kia? Thượng đế à, nếu ta không thể vượt qua cửa ải khó khăn này thì kế hoạch kia cũng đi đứt..., thậm chí ngay cả ngài cũng không thoát thân được." Hắn nói rất thẳng thắn: "Nếu sự tình bị lộ, chúng ta chỉ có thể cùng đi lưu vong. Có thể nước Mỹ nguyện ý thu nhận và giúp đỡ chúng ta, nhưng cũng có thể là không. Dù sao nước anh mới là đồng minh quan trọng nhất của bọn họ."
Dịch Trần cảm thán một tiếng: "Chẳng lẽ kế hoạch đánh lén thị trường tài chính nước Anh của ngài bị lộ rồi hả? Hi vọng thượng đế phù hộ, sổ sách của ngài không liên lụy tới ta, không thì quá bất hạnh."
Taffadio ấp úng nói: "Cái này, thật ra không phải sai lầm của chúng ta... Ngài cũng biết đấy, ông chủ của chúng ta và mấy kẻ thù chính trị đang tranh đoạt chức vị kia trong đợt tuyển cử mới. Bọn hắn sử dụng thủ đoạn không quang minh, đã đoạt được một ít tư liệu không quan trọng, cái này, hình như chút ít tư liệu có liên quan tới ngài đã bị bọn hắn lấy đi."
Dịch Trần đau đớn trong lòng: "Lũ lợn Nga ngu xuẩn, con mẹ nó, đầu óc cứng ngắc của các ngươi không nghĩ tới việc không nên ghi tất cả mọi chuyện lên giấy tờ hay sao? Lũ khốn nạn này... Sai rồi, trách lầm rồi, có lẽ các ngươi đã ghi lại vào trong đĩa máy tính. Nhưng nước Nga các ngươi có cả tập đoàn Hacker biếи ŧɦái nhất thế giới, chẳng lẽ các ngươi không có lấy một chút cảnh giác sao? Chết tiệt, chẳng lẽ ngay lúc này ta tiêu diệt các ngươi?" Tinh lực của Bạch Hổ bắt đầu chậm rãi tuần hoàn trong Tứ Tượng, một luồng sát khí bức người chậm rãi thoát ra khỏi thân thể, làm cho đám Alex không thể thở nổi.
Cain cảm thấy sát khí tanh máu trên người ông chủ, cánh tay bắt đầu sờ xuống hông. Phil, Gore và Jester đã co ngón tay thành nắm đám. Philly cười hì hì nhìn đám Alex nhưng trong ánh mắt lại không có chút hơi ấm nào, tràn ngập sát khí lạnh như băng.
Alex nhận ra bất thường, vội nói: "Bạn của ta, sự tình còn chưa nghiêm trọng đến mức ấy... Ngươi xem, ngươi xem, sau khi tư liệu bị mất trộm, chúng ta lập tức tìm ra tên nội gian kia, cũng lập tức chạy tới Luân Đôn... " Hắn chứng kiến sắc mặt khó coi của Dịch Trần, nhanh chóng giải thích: "Chuyện này, kẻ thù chính trị của chúng ta phái người đưa đám tài liệu kia cho nhân viên tình báo của nước Anh, chính là chút tài liệu liên quan tới kế hoạch đánh lén thị trường tài chính. Bọn hắn sẽ quay lại nước Anh vào hai ngày nữa, chuẩn bị giao tư liệu cho tổng bộ. Chúng ta nắm được lộ tuyến hành động của bọn hắn."
Dịch Trần cau mày, tán đi tinh lực của Bạch Hổ: "Nói cách khác, chúng ta có thể cướp lại từ tay họ? Ừ, thú vị thật. Ngươi là ông chủ, vì sao ngươi không động thủ? Ngoài ra, giải thích cho ta vì sao bọn họ không lập tức đưa đám tư liệu đó về nước, cùng với việc ngươi đạt được lộ tuyến hành động của họ bằng cách nào."
Alex liếʍ liếʍ bờ môi phát khô, chưa uống rượu đã nói: "Ta không thể tiêu diệt bọn họ ở trên đất của mình. Dù sao thân phận công khai của họ cũng là quan ngoại giao, ta không thể mạo hiểm tiêu diệt bọn họ trong nhiệm kỳ của mình... Mặt khác, bọn họ là quan ngoại giao nên phải tìm được lý do thích hợp mới có thể rời khỏi nước Nga. Hơn nữa, dường như họ không xem trọng đám tư liệu đó lắm, mặc dù ta hiểu rất rõ lực sát thương của đám tư liệu đó... Về phần hành trình của bọn họ, bọn họ không phải đặc công bí mật, người của ta đã sớm điều tra được con đường chuyển giao tư liệu của họ. Yên tâm, ta rất chắc chắn đấy."
Dịch Trần hừ một tiếng: "Bọn họ sẽ không gửi tư liệu qua bưu điện chứ?"
Taffadio giải thích: "Nếu họ dám gửi qua bưu điện, chúng ta đã sớm đoạt tư liệu lại rồi. Hơn nữa, họ không nóng vội trở lại Luân Đôn. Nếu họ biểu hiện quá gấp gáp thì ông chủ của chúng ta đã hoài nghi từ lâu. Đây là điểm mà ông chủ chưa suy nghĩ tới. Chuyện này... " Hắn nhìn Alex, Alex gật gật đầu, không để ý tới việc hắn chỉ ra thiếu sót của mình.
Dịch Trần ừ một tiếng: "Ừ, điều này có thể giải thích tại sao bọn họ phải chờ hai ngày nữa mới quay lại nước Anh. Ok, cho ta toàn bộ tư liệu liên quan, ta sẽ dẫn người tiêu diệt họ để lấy lại tư liệu. Mấy người cứ về Nga đi."
Alex kiên quyết lắc đầu: "Không, lúc này ta không thể trở về. Nếu như các ngươi không thể lấy lại đám tư liệu kia, ta chắc chắc phải vào ngục giam. Lúc này ta sẽ rời khỏi nước Anh, đi tới Pháp chờ tin tức. Ba ngày sau, nếu như không có tin tức tốt thì ta sẽ chuẩn bị lưu vong."
Dịch Trần hừ lạnh: "Ngươi nghi ngờ thực lực của chúng ta?"
Alex lắc đầu, nói rất nghiêm nghị: "Không phải ta hoài nghi thực lực của ngài, mà là ta không dám mạo hiểm tiền đồ và tính mạng của mình. Ngài không biết ngục giam ở Nga là nơi kinh khủng như thế nào, đó là địa ngục của trần gian. Ta tuyệt đối không vào đấy... Ta không muốn ngồi chồm hổm trong ngục giam giống như đám trùm mafia Nga ngày trước, cho nên, ta chỉ có thể tới Pháp chờ tin tốt lành của ngài."
Dịch Trần lật tay sang hai bên, tỏ vẻ không sao cả, nói: "Vậy thì ngài đi được rồi... Ừ, đến lúc đó, nếu mọi việc thuận lợi thì ta sẽ thông báo cho tiên sinh Taffadio. Về phần đám kẻ thù chính trị của ngài, ta nghĩ là chúng ta nên cho họ biết điều một chút."
Alex nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Đúng vậy, đúng vậy. Nếu như các ngài có thể lấy được phần tư liệu đó thì cũng có thể tráo một phần tư liệu giả mạo khác vào! Ừ, kế hoạch tuyệt vời. Taffadio, ngươi ở lại Luân Đôn giả mạo tình báo đám người kia cấu kết với tổ chức phản động, chuẩn bị đánh lén thị trường tài chính Luân Đôn. Đúng rồi, hãm hại cả công ti đã từ chối hợp tác với chúng ta đi... Đương nhiên, Dịch tiên sinh, tất cả phải nhờ vào ngài... " Hắn chầm chậm đứng lên, trong đôi mắt hơi híp lại lộ vẻ hi vọng.
Dịch Trần chậm rãi nói: "Không có việc gì đâu, ngài nhất định có thể trở lại làm thổ hoàng đế, yên tâm đi."
Tiễn đám người Alex xong, Dịch Trần nhìn Taffadio nói: "Bạn của ta, lúc này đến lượt ngài ra tay rồi đấy. Ngài mau mau giả tạo một phần tư liệu thỏa đáng cho chúng ta đi, ta chỉ có thể cho ngài thời gian hai mươi tư tiếng... bởi vì sau bốn mươi tiếng nữa, ba nhân viên tình báo đáng chết kia sắp sửa xuống phi cơ rồi."
Taffadio đồng ý, Bychkov lưu lại cùng hắn tạo ra đĩa tư liệu. Dịch Trần bèn dẫn đoàn người vào trong gian phòng cực kỳ bí mật kia.
Trên một mặt tường của mật thất, một cánh cửa to lớn đã bị mở ra. Toàn bộ thành quả kinh doanh mấy năm qua của Dịch Trần đều ở nơi này. Trong kho hàng bí mật này cất giữ tất cả các loại súng ốc đạn dược có thể mua được trên thị trường. Từ pháo cối 120mm cho tới súng lục giảm thanh đặc chủng đường kính 4.6mm, cần gì cũng có."
Cain phát lệnh: "Tất cả hãy lựa chọn loại súng đạn mà mình quen thuộc nhất.... Các anh em, khôi phục lại tướng mạo sẵn có của mình đi."
Đám cao lớn phía sau hắn tự động đi vào kho súng, bắt đầu lựa chọn loại súng đạn mà mình quen thuộc nhất. Trong đó, có một nhóm người mặc lên y phục tác chiến đặc chủng màu đen, xoa thuốc màu lên mặt. Một ít người khác lại chỉ chọn súng ống đạn dược mà không thay trang phục. Dịch Trần chậm rãi nói: "Các ngươi là tinh anh của dân tộc Germania, ta tin các ngươi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình... Phil chuẩn bị các phương tiện cần thiết. Jester và Cain ra sân bay theo dõi ô tô của bọn chúng, báo lại vị trí và ngoại hình của chiếc xe. Những người còn lại ẩn nấp vào phụ cận đường cao tốc. Hành động đi... Nếu cần thiết, chúng ta sẽ ra tay. Nhưng điều đó chính là sỉ nhục của các ngươi, hiểu cả rồi chứ?"
Đám người Germania hiểu rất rõ ý tứ của Dịch Trần. Nếu cần Dịch Trần tự mình xuất thủ giải quyết ba gã nhân viên tình báo của nước Anh thì đám tinh anh bọn họ quả thực không cần lăn lộn tiếp nữa.
Cain và Jester ra ngoài, đám người còn lại nối đuôi nhau đi ra theo một lối đi khác. Phil đang lẩm nhẩm mấy phương tiện mà bọn hắn yêu cầu thêm vào: "Ừ, ba chiếc xe container siêu trường siêu trọng, bốn xe Jeep việt dã. Ông chủ."
Dịch Trần gật gật đầu đồng ý, sau đó ôm Philly đi lên.
××××××××××××××××××××××××× ×××
Ba mươi tám giờ về sau, toàn bộ nhân viên trong hai trạm thu phí trên đường cao tốc từ sân bay tới Luân Đôn đã bị thanh lý hết. Cain lưu lại năm người trong mỗi trạm thu phí, đám người da đen mặc đồng phục còn lại đều là thủ hạ của Phil. Nụ cười ấm áp đọng trên mặt họ, đi tới đi lui tươi cười thu phí rất là chuyên nghiệp. Mà ở trong trạm thu phí, đám nhân viên thực sự bị trói như một con chó nhỏ cuộn tròn trên sàn nhà, trong miệng bị nhồi kín tất thối của chính mình, hương vị này khẳng định không dễ chịu.
Jester và Cain đã đến đây trước tiên để nghênh đón cỗ xe của ba nhân viên tình báo. Đó là một xe con màu đen đã qua cải tạo. Cain thấp giọng nói vào tai nghe: "Alo, là một chiếc xe chống đạn, vũ khí thường không có hiệu quả, mọi người chuẩn bị vũ khí hạng nặng... Đồng thời, chú ý chặn đánh cảnh sát."
Jester lại dùng giọng điệu của một trò chơi để cười khửa khửa, lải nhải: "Biển số xe của bọn họ là xxxxxx, ừ, nhớ chú ý, sau khi để bọn họ qua thì phong tỏa đường cao tốc, dù sao làm ảnh hưởng đến quá nhiều người dân vô tội cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Hai người lái xe đuổi sát theo chiếc xe con màu đen ở phía trước. Chiếc xe màu đen này treo biển đặc biệt, người ở trạm thu phí để mặc cho nó và xe của Cain phóng qua, sau đó hạ xuống toàn bộ lan can, treo bảng màu đỏ nghiêm cấm qua lại, sau đó đám nhân viên thu phí giả mạo lên xe rú ga mà đi.
Trên sườn núi xa xa hơn ba cây số, Dịch Trần ngưng thần nhìn chăm chú lên đường cao tốc. Thị lực của hắn ngày càng tốt, hoàn toàn không cần ốm nhòm đã có thể nhìn rõ từng hạt cát nho nhỏ ở trên mặt đường. Đám thuộc hạ báo cáo trong tai nghe: "Ông chủ, đoạn đường cao tốc này có hơn năm mươi chiếc xe của người bình thường."
Dịch Trần lạnh lùng nói: "Định mệnh của họ là phải chết, chúng ta cũng không giúp được, tùy ý hành động đi."
Chiếc xe chống đạn kia đã phát hiện ra điểm bất thường. Xe của Jester bám theo quá chặt khiến cho bản năng của họ cảm thấy nguy hiểm. Hơn nữa, không có một chiếc xe nào ở sau cái xe này, thật quá bất thường. Họ gia tăng tốc độ, động cơ tua-bin đã qua cải tạo mạnh mẽ đẩy xe lao đi vun vυ"t.
Cain mỉm cười giơ khẩu Desert Eagle của mình, trực tiếp bắn một phát thủng kính chắn gió, để lại một điểm trắng nho nhỏ trên đít xe ở phía trước.
Jester cười nhạo: "Cain, súng của ngươi quá yếu, lớp thép ngoài cùng cũng không bắn thủng được."
Cain bất mãn nhìn qua Jester, nói: "Thân xe của bọn hắn có thể chặn đứng súng máy hạng nặng 12.7mm bắn ở khoảng cách gần, súng của ta sao có thể xuyên thủng được, pha đó chỉ là dọa cho họ phải chạy nhanh hơn thôi... Ngừng lại ngay Jester, ngươi không sợ uy lực của thuốc nổ nhưng ta sợ, ta là người bình thường."
Jester nói thầm: "Con mẹ nó, ngươi là người bình thường sao? Sức mạnh cơ bắp gấp ba người bình thường, thị lực biếи ŧɦái gấp mười lần người bình thường, ngươi mà cũng là người bình thường?" Có điều, hắn vẫn giảm tốc độ chậm lại. Ở phía trước, trong hàng cây ven đường lóe lên ánh lửa, chiếc xe nặng nề bật nảy lên và trượt về phía trước một hồi, sau đó miễn cưỡng cân đối ở trung tâm. Bốn cái bánh xe phả ra khói đen, lại tiếp tục lao đi băng băng.
Jester tăng nhanh tốc độ, rống lên: "Con mẹ nó, cái xe chống đạn này nhất định là do người Đức cải tạo rồi." Cain khó hiểu nhìn hắn, Jester quát tháo: "Móa nó, chỉ người Đức mới có thể tạo ra loại đồ vật chắc chắn như thế. Ba mươi kg thuốc nổ mà không tạc đổ được nó." Cain lộ vẻ kỳ quái, hắn không biết đáp lại thế nào với những lời không biết là ca ngợi hay chửi rủa này.
Một chiếc xe container siêu trường siêu trọng màu đỏ đột nhiên ngoặt qua từ làn xe bên phải, chặn đứng phía trước. Chiếc xe chống đạn bẻ lái điên cuồng nhưng tốc độ quá nhanh vẫn khiến nó đâm sầm vào xe container.
Mười gã to lớn mặc áo quần màu đen ngoi ra từ ven đường cao tốc, rút súng shotgun đường kính lớn xả đạn điên cuồng, đạn vỡ văng tứ tung vào cửa kính của xe chống đạn. Hiềm nỗi kính chống đạn dày hai mươi centimet quá rắn chắc, mặc dù uy lực của súng shotgun rất lớn nhưng không thể phá tan được.
Có thể chứng kiến ba gã nhân viên tình báo đang cuống cuồng gọi điện cầu viện, còn gã lái xe đen đủi kia đã sớm đâm đầu vào kính chắn gió, nằm bò lên tay lái, không biết sống hay chết.
Dịch Trần nói rõ phải tìm được đĩa tài liệu kia nên không người nào dám dùng loại súng uy lực lớn. Vì vậy, mấy gã thủ hạ cầm súng chống tăng trong tay mà không làm gì được. Ngộ nhỡ hủy diệt cái đĩa, Dịch Trần giận dữ muốn lột da của bọn hắn thì chết cũng không yên thân.
Cain chậm rãi xuống xe, đi đến phía trước của xe chống đạn, ra hiệu cho đám thủ hạ ngừng bắn, bộ dạng như muốn đám người trong xe tự mình mở cửa ra. Ba gã nhân viên tình báo nhìn Cain thật kỹ, lại quay ra nhìn nhau, mím chặt môi, có vẻ chuẩn bị nương tựa vào tính năng ưu việt của chiếc xe chống đạn này, tuyệt đối không ra ngoài. Dịch Trần bất mãn nhìn hết thảy, nói với Phill ở bên cạnh: "Còn mười ba phút nữa là cảnh sát sẽ đuổi tới. Nói không chừng còn có người của đội đặc nhiệm. Con mẹ nó, chẳng lẽ cái xe chống đạn này rắn chắc đến vậy sao?"
Dịch Trần liền biến mất, khi xuất hiện lần nữa, hắn đã ở trong hiện trường, giáng một quyền mãnh liệt vào kính chắn gió ở trước mặt. Dịch Trần giật mình nhìn lớp kính chắn gió chỉ nứt ra một khe hở trắng nhỏ rất nhỏ hẹp. Đây là một quyền có lực xung kích vào khoảng một tấn. Hắn đã bắt đầu hiểu ra, lần này không thể trách đám thủ hạ của Cain, cái xe này thực sự là quá kiên cố.
Dịch Trần cười dữ tợn, nói với Cain: "Cain tiên sinh, ngài dẫn thủ hạ ra kia chơi với cảnh sát đi. Ta nghĩ là ta đã tìm được một món đồ chơi rất tốt." Cain cũng lộ vẻ cười nhạt, nhanh chóng dẫn thủ hạ tiến về phía trạm thu phí ở gần thành phố Luân Đôn.
Phill đã mau chóng chạy tới. Mặc dù tốc độ của nàng không nhanh bằng Dịch Trần nhưng chạy ba ngàn mét trong hai mươi giây ngắn ngủi, tốc độ như vậy cũng đã rất dọa người rồi. Jester bộ dạng du côn cười cợt xuống xe, thuận tay đập một phát vào bộ điều khiển trên xe, biến nó thành một quả cầu lửa to lớn. Chung quy, đó chỉ là xe do thủ hạ của Phil trộm được, Jester tuyệt đối không đau lòng chút nào.
Quanh đó hoàn toàn không còn cái xe nào khác, chỉ còn tiếng pháo súng nổ vang. Đám xe cá nhân đã dừng lại từ rất xa, hành khách đã sớm bò qua lan can của đường cao tốc để chạy trốn.
Dịch Trần bắt đầu giày vò trái tim của ba người trong xe chống đạn. Hắn liên tục đánh hơn trăm quyền như máy đóng cọc, mỗi một quyền đều có lực lượng hơn một tấn, cả chiếc xe không ngừng bị đẩy lùi lại trong tiếng nổ vang "Uỳnh uỳnh". Kính chống đạn dày hai mươi centimet cũng không chịu được sự đả kích khủng bố như vậy. Sau khi lãnh hơn hai trăm quyền của Dịch Trần, cửa kính chắn gió đã hoàn toàn sụt xuống.
Dịch Trần cười rộ lên: "Cái thứ này rắn chắc thật đấy." Hắn cuối cùng cũng vận dụng sức mạnh thực sự, một quyền nát bấy lớp kính trên cửa xe, cười lạnh nói: "Ba vị, ta chơi chán rồi, các vị có thể đi ra được rồi đấy." Ba gã nhân viên tình báo trợn mắt há hốc mồm nhìn đám người Dịch Trần biểu hiện lực lượng của siêu nhân, trong miệng thì thào lẩm bẩm: "Ma quỷ, thượng đế à, ma quỷ...." Bọn hắn đã bị dọa đến nỗi thần kinh thất thường rồi.
Rất hoàn hảo, Dịch Trần đã tìm ra cái đĩa từ trên người của họ. Hoán đổi thật giả xong, bọn họ nhanh chóng rời khỏi hiện trường trước khi cảnh sát và quân đội đuổi tới.
Sau khi nhận được lệnh rút lui, Cain liền chỉ huy đàn em của mình và thủ hạ của Phil nhanh chóng rút quân, trước khi đi còn bắn mấy phát rocket làm cho mười mấy chiếc xe cảnh sát bị liên hoàn bạo tạc nổ sung. Đám cảnh sát tay cầm súng lục này lập tức bị tổn thương thảm trọng, bận rộn cứu trợ thương binh quả thực đã làm chậm đi tiến độ truy kích của đội đặc nhiệm tinh nhuệ. Dưới sự bọc hậu yểm hộ của Phil và Gore, đoàn người lén lút trở về tổng bộ mà không gặp chút thương vong nào.
Sau khi giao tư liệu cho Taffadio, Dịch Trần hỏi Cain một vấn đề: "Cain tiên sinh. Nếu như sau này chúng ta lại phải đối phó với loại xe như vậy thì phải có vũ khí gì?"
Cain thành thật nói: "Thật ra súng chống tăng là đủ để gϊếŧ chết bọn hắn rồi. Nhưng nếu muốn bảo toàn nguyên vẹn đồ đạc ở bên trong thì có thể sử dụng máy cắt kim loại nhiệt độ cao thể cắt xe. Chỉ là hiệu quả không tốt lắm, cần hơn một giờ đồng hồ mới có thể cắt được một kẽ hở, còn không bằng mấy vị tự mình xuất thủ."
Dịch Trần tán thưởng: "Khó trách, khó trách đám lãnh đạo quốc gia bây giờ đều ưa thích loại xe này. Chậc chậc, đúng là biện pháp hay để bảo vệ tính mạng..."
Trong lúc nói chuyện, Phil tới, ra hiệu cho mọi người đi vào cửa ngầm phía sau. Phill báo cáo: "Ông chủ, Wilkins tiên sinh tới chơi, nghe nói muốn thương nghị chuyện quan trọng với ông chủ."
Dịch Trầm ngẫm nghĩ, ngưng thần nhìn qua đại sảnh dưới lầu, ngạc nhiên nhìn bên cạnh Wilkins có mấy người châu Á, không biết là quốc gia nào. Mặc dù Dịch Trần là người Trung Quốc nhưng không rõ ràng đặc thù của châu Á lắm, cho nên không nhận ra đám người mặc âu phục màu đen này tới từ Nhật Bản.