Chương 7: Thực tập: Còn hết ngốc r

Quan sát thì cô thấy cái giá sách đối diện giường kế bên cái tivi. Ở trên cùng của giá đa số là đồ trang trí. Rất thuận lợi cho cô để camera. Sau đó cô lấy cái ghế rồi đứng lên, lắp camera vào vị trí thích hợp. Cô bước xuống cái ghế đặt nó lại vị trí cũ, ngồi lên giường mở điện thoại kiểm tra lại camera.

Lúc này người trong phòng tắm bước ra với bộ váy vintage trắng.Chiếc váy khiến cô ta nhìn vào vừa thánh khiết, vừa dễ thương. Nếu không biết trước bộ mặt của cô ta.Đến Ái Linh nhìn còn cảm thấy muốn che trở huống hồ chi là nam nhân.

" Chị, em mặc bộ này có đẹp không "

Mỹ Liên hỏi với vẻ háo hức.

Ái Linh cười ngốc

" Đẹp, đẹp như thiên thần vậy ".

Mỹ Liên xoay vài vòng trước gương, nét cười vẫn còn trên môi

" Cảm ơn chị ".

" Vậy chị về phòng trước nha ".

Cô vừa nói vừa mở cửa phòng.

" Dạ ". Cô ta tỏ ra nhu thuận như một con cún con.

Cánh cửa đóng lại hai người ai cũng bỏ lớp ngụy trang đi. Ái Linh tung tăng bước về phòng, vừa nhảy chân sáo vừa du dương ca.

[.....] giọng bất mãn

" Ký chủ, sao cô lại tặng bộ đồ đó cho cô ta ".

" Chỉ là một bộ đồ thôi, sao người lại nhỏ nhen như thế chứ "

Ái Linh ngồi xuống giường, giơ tay nghịch điện thoại.

[....] vừa ủy khuất nói vừa nịnh nọt

" Nhưng mà cô chọn lựa kĩ như thế, ta còn tưởng là chọn cho cô. Mà ta thấy cô mặt lên còn đẹp hơn cô ta nhiều "

" Hệ thống à ngươi còn ngốc lắm "

Ái Linh nói với giọng bỡn cợt.

[....] lên tiếng phản bác

" Ý ngươi là gì, ta... không có ngốc "

Ái Linh cố làm cho mình nghiêm túc nhưng giọng điệu thì vẫn vậy

" Đúng, đúng ngươi không ngốc. Vậy ngươi có muốn biết tại vì sao, ta lại cố tỏ ra vẻ rất tốt với cô ta không ".

" Tất nhiên là muốn "

hệ thống mong chờ.

Cô nói với giọng thần bí

" Đó chính là.... không nói cho ngươi biết "

Hệ thống cảm thấy có một ký chủ như vậy chính là xui xẻo cả một đời hệ thống. Đang trò chuyện vui vẻ, thì cô em gái thân yêu của cô kêu xuống ăn cơm. Cơm nước xong xuôi, cô lên phòng học bài, sau đó đi ngủ. Một ngày của cô cứ trôi qua yên bình như vậy.

Kể từ ngày cô tặng chiếc váy cho Mỹ Liên. Cô bắt đầu cưng chiều cô ta, như một người e gái thật thụ. Nào là thường xuyên dẫn cô ta đi mua đồ, món đồ nào mà cô ta thích thì đều nhường cho. Cuộc sống trong trường của Mỹ Liên rất tốt. Ở trường ai cũng yêu quý cô ả vì bộ dạng thanh thuần đó và thường giúp đỡ người khác.

Mọi thứ cứ diễn ra bình thường cho đến một buổi tối. Cô chuẩn bị skincare để đi ngủ thì phát hiện ra một việc bất thường. Cái hộp đựng vòng tay mà nguyên chủ xem như báu vật đâu rồi. Cô kiếm khắp cả phòng nhưng đều không thấy.

Nhớ lại hình như kiếp trước.Không biết hai mẹ con kia nghe ở đâu.Mà biết chiếc vòng tay đó là do mẹ nguyên chủ tặng cổ.Liền trộm chiếc vòng, khiến cho tinh thần nguyên chủ bị kích động.Nhào vào đánh cô ả, giựt lại chiếc vòng.

Mà cảnh đấy lại được ba nguyên chủ thấy, ông hiểu lầm.Từ đó về sau,hai mẹ con đấy mới có thể diễu võ dương oai trong nhà này.Cô đứng dậy định đi qua đó đòi lại thì khi bước đến cửa cô khựng lại.

Hệ thống thắc mắc

" Ký chủ, cô làm sao vậy ".

Ái Linh cười tươi, nhưng đôi mắt thì lại hiện lên một tia mưu tính

" Hệ thống, ngươi xem nếu bây giờ ta bị cô em mình đẩy xuống cầu thang. Ngươi nghĩ cô ả có bị đuổi ra khỏi nhà không nhỉ ".

Hệ thống cảm thấy suy nghĩ của ký chủ rất nguy hiểm

" Ký chủ, việc hại người hại mình như vậy thật sự không tốt đâu. Lỡ gì cô bị thương nặng thì sao ".

Cô cười nhếch mép

"Nhưng ta còn có ngươi mà "

Hệ thống muốn lên tiếng, nhưng cô đã chặn ngang

" Ngươi đó, tự cho rằng mình thông minh, ngươi nghĩ ta là kẻ ngu à. Nếu ngươi muốn lấy lợi từ một ai đó, thì ngươi phải giúp họ hết sức chứ, đúng không. Lần này là lần cuối, về không gian ta sẽ đáp ứng điều kiện của ngươi"

Hệ thống nghe vậy đành chấp thuận

" Được rồi ".

Bàn bạc xong thì thấy cũng sắp tới giờ ba cô về, thế nên cô đi qua phòng cô em gái. Gõ cửa phòng, phải đợi một lúc thì Mỹ Liên mới ra mở cửa.

Thấy ả mở cửa cô liền hỏi

" Có phải e lấy cái hộp màu xanh trong tủ của chị đúng ko ".

Ả thấy cô giận dữ như vậy thì lắp bắp

" Chị....nói gì vậy....em....em...lấy đồ của chị hồi nào chứ. Chị...đừng có mà....vu khống cho e "

Ả rơi vài giọt nước mắt, giống như là rất tủi thân.

Thấy ả như vậy cô liền cười khẩy. Sau đó lợi dụng lúc ả bối rối mà đẩy cửa vào, ả muốn ngăn cũng không được. Vừa vào, liền lục tung căn phòng lên.

Mỹ Liên muốn ngăn nhưng lần nào tiến lại thì những đồ vật đều bị Ái Linh ném bay vào người khiến cô ta đau đớn.

Thấy không làm được gì nên chỉ đành lớn tiếng nói

" Chị, chị làm gì vậy, em đã nói là em không lấy. Chị mà còn lục tung phòng e nữa là khi ba về em sẽ mách ba đấy ".

Có lẽ tiếng ồn đã khinh động tới dì Trương ở dưới lầu nên dì nói vọng lên

" Có chuyện gì vậy cô chủ ".

Còn vì sao mẹ của con em gái kia lại không nghe, thì đơn giản thôi phòng ba cô là phòng cách âm mà.

Dì Trương định lên lầu thì nghe tiếng xe chạy vào nhà. Ở trên này cô cũng nghe, nên liền cầm cái hộp mà phi thẳng ra ngoài.

Thật chất cô biết cái hộp giấu ở đâu, nhưng chỉ là cô đang đợi ba về thì mới lấy nó ra. Ái Linh đi thật nhanh đến cầu thang, sau đó dừng lại đợi người phía sau đuổi kịp.

Ái Linh lên tiếng nói

" Chị sẽ nói với ba về việc em không có sự cho phép của chị mà đã lấy đồ của chị "

Lúc này ả liền nổi cáu

" Chỉ là một cái hộp thôi chị làm gì mà phải làm lớn chuyện lên thế chứ "

Ái Linh vừa lắng tai nghe ả nói vừa đưa mắt nhìn dưới cầu thang. Không phụ sự mong đợi của cô, thì ở dưới cầu thang lúc này dẫn đầu là ba cô phía sau là dì Trương.

Lúc này cô liền kéo tay của Mỹ Liên đưa về phía mình, sau đó dùng lực chân tự đẩy mình xuống. Hai người ở dưới mở tròn mặt nhìn cảnh tưởng phía trên, nếu theo góc nhìn của họ thì là ả đẩy cô.

Sau một hồi im lặng, trong không gian vang lên một tiếng va chạm thật mạnh. Cảnh tượng trước mặt họ bây giờ là một cô gái nằm ngay trên một vũng máu.

Ba cô là người hoàn hồn đầu tiên, ông thất kinh bế cô lên đi ra xe, chở cô tới bệnh viện. Còn Mỹ Liên gương mặt đã trắng bệch không còn giọt máu nào.Cô ả sợ hãi, sợ vì chuyện này mà mẹ con họ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.Cuộc sống trước kia khiến cô ta khó muốn nhớ lại.