Chương 2: Bao nhiêu tiền, mình mua cậu

Quyết định xong, Lâm Hiểu Hiểu cầm lấy di động ra cửa: “Mẹ, con đến nhà bạn có thể buổi tối sẽ không về.” "Được, nhớ chú ý an toàn." Lâm mẹ đang xem TV lên tiếng. Lâm Hiểu Hiểu kêu một chiếc taxi đến phố cũ, phố cũ cách trường học rất xa, lái xe phải mất một tiếng mới đến, phần lớn học sinh sẽ không đến nơi này. Mới vừa xuống xe, Lâm Hiểu Hiểu đã thấy được bóng dáng thanh lãnh gợi cảm kia dưới ánh đèn đường, quả nhiên là nàng ấy!

Mộc Nghệ Ngưng ăn mặc hở hang, một vùng da thịt lớn trên ngực lộ ra ngoài, váy ngắn và tất chân màu đen, chân mang giày cao gót cao 8cm, nào còn dáng vẻ băng sơn nữ thần trong trường học, hiện tại nàng ấy càng phù hợp là gái đứng đường hơn.

Trái tim Lâm Hiểu Hiểu như sắp nhảy ra, cô hít sâu vài cái, hồi phục nhịp tim của mình, vừa đi về phía trước, vừa nhìn về phía Mộc Nghệ Ngưng. Nàng ấy dựa vào đèn đường, mặt trang điểm đậm cho dù đi khách cũng mang gương mặt vô cảm, một người đàn ông đi ngang qua, dường như bọn họ đang thương lượng giá cả, cuối cùng người đàn ông sờ soạng bộ ngực đầy đặn của Mộc Nghệ Ngưng một chút rồi cười rời đi, mặt Mộc Nghệ Ngưng tối sầm lại. Lâm Hiểu Hiểu nhẹ nhàng thở ra, cô cho rằng mình mất đi cơ hội lần này.

Mộc Nghệ Ngưng dựa vào đèn đường, hai mắt nhìn về phía xa, cho đến khi tiếng bước chân của Lâm Hiểu Hiểu đến gần nàng mới chú ý, Mộc Nghệ Ngưng quay đầu, kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, là bạn cùng trường! Trong lòng nàng hoảng loạn bối rối, theo bản năng muốn chạy trốn.

“Cái kia... Bao nhiêu tiền? Mình muốn mua... mua...” Lâm Hiểu Hiểu há mồm, phát hiện mình đã khẩn trương đến mức nói lắp, cô cảm thấy bản thân đang xấu hổ.

Mộc Nghệ Ngưng lại bị chấn kinh, lúc nãy là do cùng trường, bây giờ là do nữ sinh cùng trường này vậy mà muốn mua nàng một lần? Đây là đang trêu cợt mình sao? Nhưng nếu không phải vì tiền...

"Một lần 400 đồng, nguyên đêm 700.” Ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, nếu đối phương nghiêm túc, con gái với con gái cũng không làm ra được gì cả, ngón tay thôi mà vẫn có thể lấy tiền, hiện tại nàng rất cần tiền.

"Mình bao đêm, đi khách sạn được không?”

Mộc Nghệ Ngưng nhẹ nhàng thở ra, đáp: "Được.”

Hai người đến một khách sạn gần nhất, khách sạn ở phố cũ rất lỏng lẻo, cho dù là vị thành niên cũng có thể vào, chỉ cần có thẻ căn cước là được, thuê phòng xong, hai người thay phiên tắm rửa, Lâm Hiểu Hiểu tắm xong vẫn mặc đồng phục trường đi ra, ngay sau đó Mộc Nghệ Ngưng vào phòng tắm, nàng vừa tắm vừa nghĩ lát nữa làm sao để thỏa mãn đối phương, bình thường con gái tiêu tiền để làʍ t̠ìиɦ với con gái chắc là để làm cái bên dưới, nhưng ở phương diện đồng tính này nàng dốt đặc cán mai, lúc trước đối tượng làʍ t̠ìиɦ đều là nam tính, chuyện này khiến cho nàng có hơi mơ hồ. Thôi vậy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng. Nàng nhanh chóng giải quyết xong, cầm quần áo trên tay, sau khi suy nghĩ một lúc nàng bỏ xuống, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra ngoài.

Lâm Hiểu Hiểu nghe được tiếng đóng cửa, kích động ngẩng đầu, lọt vào trong mắt là một cảnh tượng khiến người sôi máu, cô vội vàng kẹp chặt hai chân không cho thịt vật bên dưới lộ ra, Mộc Nghệ Ngưng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đôi thỏ trắng giấu ở bên dưới đồng phục học sinh kia như là quả cầu nước trắng nõn lắc lư qua lại theo bước chân của nàng ấy, điểm xuyết ở mặt trên là đầṳ ѵú màu nâu dựng đứng khiêu gợi vì nhiệt độ, khu rừng đen bí ẩn bên dưới vòng theo thon thả khiến người ta nhịn không được muốn xâm nhập tìm hiểu, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy hô hấp của bản thân vô cùng dồn dập, như là không khí quanh mình trở nên vô cùng loãng vậy.

Cô trơ mắt nhìn đối phương đè ở trên người mình, cặp môi đỏ kia hôn lên môi cô, lưỡi thơm tiến vào khoang miệng cô, hai cái lưỡi chơi trò đuổi bắt, việc này khiến cho cả người cô rơi vào trạng thái không kìm nổi, đồ vật bên dưới của cô đã ngạnh phát đau.

Mộc Nghệ Ngưng vừa hôn môi Lâm Hiểu Hiểu vừa đưa tay xuống dưới dò xét, chuẩn bị tới màn dạo đầu, ai ngờ tay nàng chạm phải một vật cứng, nàng kinh hoảng kêu một tiếng, sau đó bật ra khỏi người Lâm Hiểu Hiểu, nàng kéo quần Lâm Hiểu Hiểu ra, côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím với kích cỡ kinh người kia đang đứng thẳng, bởi vì quần bị kéo xuống một cách thô lỗ mà lắc lư qua lại.

"Cậu... Cậu là người song tính sao?!”