Chương 2

Khi gặp lại anh, không thể nói là thích bao nhiêu, nhưng tim đập rộn lên là khó tránh khỏi.

Có một sự thôi thúc nhất thời để bắt kịp anh, nhìn anh thật gần, sau đó hỏi anh xem thời gian qua như thế nào. Nhưng nghĩ lại, anh thậm chí còn không biết cô là ai.

Sự thôi thúc bỗng chốc bị dập tắt.

Mười bảy, mười tám tuổi, cô không đủ can đảm.

Cô làm sao có thể như trước đây, không chút do dự đi theo anh, thậm chí còn lấy chuyện học hành ra trêu đùa.

Trưởng thành, sẽ không ngốc như vậy.

Cô cầm điện thoại lên, cắm tai nghe và nghe nhạc.

Vẫn còn hai mươi lăm phút để đến thành phố B, nghe thêm năm bài hát nữa sẽ đến.

Giai điệu du dương văng vẳng bên tai không ngớt, mọi cảm xúc xao xuyến lúc này dường như lắng dịu lại.

Tận lực mà tỉnh táo.

"Hành khách thân mến, chuyến xe phía trước đang đến ga cuối, thành phố B, hành khách vui lòng ..."

Từng người một, những người xung quanh đứng dậy, lấy hành lý từ trên cao, xếp hàng rời đi.



Nam tử đối diện đứng lên trước, cầm hành lý cũng chuẩn bị xếp hàng xuống xe.

Hứa Quân Viện không vội.

Nhưng cô cũng cảm thấy rằng cô đang rất vội vàng mà không thể nói ngay bây giờ.

Cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và nhìn thấy bóng người toàn màu đen trong tầm mắt của mình, anh ẩn vào nhiều hành khách, nhưng cô chỉ nhìn thấy anh trong phút chốc.

Cô ngây người nhìn một hồi, sau đó đột ngột đứng dậy, vội vàng chạy ra khỏi xe, va vào nhiều hành khách, miệng không ngừng xin lỗi, nhưng bước chân vẫn không dừng lại.

Bởi vì đó là ga cuối, phía trước có rất nhiều người, cô lo lắng kiễng chân nhìn về phía xa, nhưng không thấy Lưu Chinh Dương đâu.

Cô chán nản cúi đầu.

Bả vai bị người nọ thoáng vỗ một cái.

Cô thề rằng chỉ trong giây lát, cô nghĩ rằng người cô muốn nhìn thấy sẽ xuất hiện sau lưng cô, giống như cảnh trong phim truyền hình.

Nhưng cuộc sống không như phim truyền hình.

Cho dù là như vậy, tác giả viết kịch bản cho cô cũng sẽ không đối xử tốt với cô như biên kịch của bộ phim truyền hình ngọt sủng và sắp đặt số phận của cô vừa vặn như vậy.



Người kia là chàng trai ngồi ở đối diện.

Anh ta cũng vội vàng chạy tới, cầm trên tay túi xách và hành lý của cô,trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ: "Tôi thấy cô vội vàng đi, quên không lấy đồ."

Hứa Quân Viện bỏ đi vẻ mặt thất thần, cầm lấy đồ của mình và cảm ơn anh.

“Cái đó…có thể cho tôi thông tin liên lạc của cô không?” Cậu thanh niên sờ gáy.

“Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.” Hứa Quân Viện từ chối.

Nam sinh dứt khoát xua tay nói không sao rồi vội vàng rời đi.

Cô đã có người cô thích.

Trưởng thành mà vẫn ngu ngốc như vậy.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười, cô nhìn hành lý của mình: "Làm sao bây giờ... vẫn là thích."

Ngọn lửa mang tên "rung động" không hề bị dập tắt mà càng bùng cháy dữ dội hơn trong sâu thẳm thân thể cô, không thể kiểm soát được.

Ký ức về "Lưu Chinh Dương" vẫn không bị phai mờ sau bao năm âm thầm phong tỏa lại.

Ngay khi anh xuất hiện, ký ức lại được nảy ra, cô nhìn thấy nó còn mới tinh như lúc ban đầu.