Edit: Tiểu Khánh
Tình si chẳng thể nào quên. Không dám đối mặt ấy là tương tư. Rốt cuộc ai thành tình si, ai vướng tương tư?
Trong mê man, Cửu Gia cảm thấy có người nói chuyện với y. Y không nghe rõ người kia nói gì, chỉ thấy cảm giác đau trên người ngày càng giảm, cả người như bay lên.
“Thiên Tôn đại nhân, Thiên Tôn đại nhân?”
Y từ từ mở mắt ra, lại thấy mình toàn vẹn không tổn thương gì trôi nổi giữa không trung. Trên nền phòng giam, “y” còn đang nằm ở đó, hấp hối.
“Thiên Tôn đại nhân.” Lão giả đứng đối diện gọi một tiếng.
Cửu Gia lúc này mới chú ý tới lão: “…Mệnh Cách Tinh Quân? Sao ngài lại ở chỗ này?”
Mệnh Cách Tinh Quân cúi người hành lễ: “Lão hủ phụng mệnh Thiên Đế, đặc biệt tới thăm Thiên Tôn đại nhân. Ngày ngày ngài hôn mê bất tỉnh, không thể thi triển tiên pháp, lão hủ liền tự tiện làm chủ, mời nguyên thần của Thiên Tôn đại nhân ra, xin Thiên Tôn lượng thứ.”
“…Đừng ngại.” Cửu Gia nói: “Thiên Đế cho ngài tới, là có việc muốn nói với ta phải không?”
Mệnh Cách Tinh Quân cung kính nói: “Thiên Đế bảo lão hủ nói với Thiên Tôn đại nhân, kiếp nạn của ngài đã đến, đợi kết thúc lịch kiếp, là có thể quay về Thiên Ngoại Thiên rồi.”
“Kiếp nạn?” Cửu Gia như bừng tỉnh từ giấc mộng dài.
Chẳng lẽ… đây là kiếp nạn của cuộc đời ta?
Mệnh Cách Tinh Quân thấy y kinh ngạc như thế, liền cười, nói: “Kiếp số trong mệnh, không phải một thời một khắc có thể hình thành ngay được. Nhân quả báo ứng của một đời người, đều là có nhân mới có quả. Hôm nay Thiên Tôn chịu kiếp nạn này, cũng đã được định trước. Thân thể chỉ là nơi tinh thần ký thác, Thiên Tôn chịu khổ, quay về thiên giới là có thể hưởng phúc của thần tiên.”
“Thật sao…” Nhất thời ánh mắt tối đi, y nhỏ giọng nói: “Ta lại quên mất, ta là một thần tiên, đây chỉ là kiếp nạn của ta.”
Thì ra chịu hình phạt trong thiên lao, là kiếp nạn của ta, ta lại tưởng là thật.
Y không rõ tâm trạng hiện giờ của mình ra sao. Khoảng thời gian ở chung với Phó Lan Quân, cuối cùng y đã nhìn rõ tri kỷ của phàm nhân, nhưng lại quên mất thân phận thật sự của mình. Song, nếu đây thật sự là kiếp nạn, vậy chẳng phải từ lúc gặp Phó Lan Quân, đã bắt đầu rồi ư?
Thì ra, ta ở bên hắn, là kiếp.
Thấy vẻ mặt Cửu Gia ngưng trọng, Mệnh Cách Tinh Quân cho là y còn đang phát sầu vì phải chịu nỗi đau da thịt, liền an ủi: “Thiên Tôn yên tâm, Thiên Đế vẫn rất quan tâm đến Thiên Tôn đại nhân, nên bảo lão hủ viết mệnh cách cho Thiên Tôn, Thiên Tôn đại nhân không lâu nữa sẽ được rời khỏi nhân gian.”
“Rời khỏi?” Cửu Gia mở to hai mắt: “Lẽ nào… ta sẽ phải chết sao?”
Mệnh Cách Tinh Quân nở nụ cười, nói: “Thiên Tôn đại nhân chỉ là quay về thiên giới thôi mà, sao lại nói đến cái chết chứ.”
“… Phải rồi, đối với người ta là chết, đối với ta lại không phải.” Y cười khổ một tiếng, hỏi tiếp: “Xin hỏi Tinh Quân, mệnh cách của ta tới chỗ nào thì kết thúc?”
“Lần hỏa hình của hoàng đế.”
Cửu Gia gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Thì ra ta không thoát được lần hỏa hình này…
Nhưng nếu, ta không muốn đi thì sao?
“Việc này…” Mệnh Cách Tinh Quân hơi khó xử, mặc dù thiên giới không biết chuyện vặt vãnh ở thế gian, nhưng Thiên Đế hạ lệnh, bảo lão trông nom Thiên Tôn Ti Mậu cho tốt. Trên gương Thanh Loan ở cửa Nam Thiên kia chiếu ra muôn hình vạn trạng của nhân gian, lão đương nhiên đã biết Thiên Tôn động tình với Phó Lan Quân, lúc này mới bẩm Thiên Đế, quyết định kiếp nạn của Thiên Tôn dừng lại ở hỏa hình.
“Ôi, Thiên Tôn đại nhân, Thiên Đế cũng là tốt cho ngài. Ngài sớm muộn gì cũng phải quay về thiên giới, hà tất ở lại nơi phiền não này?”
“Những việc đó bản tôn đều hiểu.” Y hơi kích động: “Nhưng ta không thể bỏ được Phó Lan Quân!”
Mệnh Các Tinh Quân chậm rãi nói: “Lão hủ cũng biết chuyện Phó Lan Quân. Anh trai hắn đã sớm ôm khúc mắc với hắn, hai người họ sớm muộn cũng phải động can qua. Thiên Tôn cố chấp như thế, ngược lại sẽ tăng thêm mâu thuẫn giữa họ, đối với Phó Lan Quân là trăm hại mà không lợi.”
Nhất thời á khẩu không trả lời được, Cửu Gia chỉ đành hơi há miệng.
“Nói cho cùng, bao giờ quay về thiên giới, vẫn phải là Thiên Tôn định đoạt.” Mệnh Cách Tinh Quân hành lễ: “Lão hủ xin được cáo lui trước.”
“… Tinh Quân thong thả.”
… Thực sự phải về sao?
Về thiên giới, đây là chuyện ta vẫn luôn muốn, nhưng hôm nay thực sự phải về, lại không vui nổi.
Cửu Gia thở dài một tiếng. Quả thực, vì y, Phó Lan Quân cực kỳ có khả năng sẽ đối nghịch với hoàng đế. Nhưng bản tính của hắn quá chính trực, chỉ sợ sẽ bị hoàng đế tính kế.
…Có lẽ, thực sự rời đi, mới có thể giảm bớt mâu thuẫn trong đó.
Tất cả chẳng qua chỉ là một hồi kiếp nạn, tội gì mà không buông tay, khổ sở bức bách lẫn nhau?
Phó Lan Quân đi tới nhà lao liền thấy Cửu Gia cả người bê bết máu ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh. Hắn lập tức gọi cai ngục mở cửa, ôm Cửu Gia vào lòng.
“A Cửu? A Cửu!”
Cửu Gia nhíu chân mày, y mở mắt ra, thấy là Phó Lan Quân, liền cười nói: “Ngươi đến rồi.”
Phó Lan Quân nhìn y cả người toàn là vết thương, không dám đυ.ng vào, chỉ có thể để y tựa lên người mình. Hắn tức giận quát người bên ngoài: “Không phải bản vương đã hạ lệnh không được dùng hình rồi sao?!! Các ngươi ăn gan báo, dám kháng lệnh ta!!”
Cai ngục sợ hãi lập tức quỳ xuống kêu oan: “Vương gia bớt giận, ty chức cũng là phụng mệnh bề trên, không làm không được ạ!”
“Mệnh bề trên, ai dám ngăn cản mệnh lệnh của bản vương?”
“Việc này…” Cai ngục khó xử, ấp úng cả buổi cũng không nói ra.
Kéo tay áo Phó Lan Quân, Cửu Gia nhẹ giọng nói: “Đừng giận nữa, họ… chuyện không liên quan đến họ.”
“A Cửu.” Cầm tay Cửu Gia, nhưng lại nghe Cửu Gia kêu lên một tiếng đau đớn. Hắn mới phát hiện, cả tay của Cửu Gia đã lở loét, nước mủ dính dầy bàn tay.
Tay ngươi?!!
“Bị đốt.” Giọng Cửu Gia bình thản: “Họ bắt ta ký tên, ta không chịu, liền tự đốt tay mình.”
“Sao…” Tim như dao cắt, Phó Lan Quân cảm thấy tay mình cũng đau đớn. Còn nhớ lần đầu gặp mặt, một khúc kiếm vũ của Cửu Gia trên cung yến, như thần tiên khiến người ta kinh ngạc. Hôm nay lại…
Phẫn nộ trong lòng hắn không có chỗ trút, quay về phía cai phục đang quỳ quát một câu “cút”. Những người đó liền vừa lăn vừa bò lùi ra bên ngoài.
“Ngươi đừng sợ, ta gọi lang trung đến.”
Cửu Gia lắc đầu: “Không cần đâu.”
Dù chữa được tay, thì chân cũng gãy rồi, cuộc đời này của ta đã định trước không thể múa được nữa.
Phó Lan Quân không biết nói gì cho phải: “A Cửu, ngươi yên tâm. Ta đã nói chuyện với hoàng huynh, ta giao binh quyền cho huynh ấy, huynh ấy sẽ phái người đưa ngươi đến phủ của ta, đến lúc đó chúng ta sẽ lén rời khỏi kinh thành, tìm một nơi non xanh nước biếc.”
“Ngươi quả nhiên là một tên ngốc.” Cửu Gia khẽ cười một tiếng: “Ngươi nghĩ xem, ai có thể không tuân theo mệnh lệnh của ngươi? Chỉ có đương kim thánh thượng thôi…”
Lúc trước ngươi ngẫu nhiên giúp ta hàng phục Xà Yêu, lại vì ta mà đi cướp Minh Châu Thương Hải, còn cầu cổ cầm Lục Khởi cho ta. Ta vì cứu ngươi mà đấu pháp với Cửu Vĩ Hồ Ly, vì ngươi mà sử dụng âm huyết gọi mưa, hôm nay lại chịu cực hình này vì ngươi, xem như đã trả hết nợ, chúng ta rốt cuộc không ai nợ ai.
Phó Lan Quân nghe y nói vô cùng hoang mang: “A Cửu, ngươi đang nói gì đó?”
Cửu Gia nhìn hắn, nghiêng đầu đi, lạnh lùng nói: “Phó Lan Quân, ngươi cũng nên tỉnh táo lại đi. Ta vốn không phải phàm nhân, ngươi hà tất phải vì ta mà chặt đứt đường lui của mình?”
“Cái gì?” Phó Lan Quân bị lời y nói làm cho hoang mang.
Coi như hết, nên cắt đứt rồi.
“Thực ra, những gì họ nói đều là thật, ta không phải phàm nhân.”
Vẻ mặt Phó Lan Quân cứng nhắc: “A Cửu, giờ không phải là lúc để đùa giỡn.”
“Đùa giỡn? Ta không hề đùa giỡn với ngươi.”
Ngươi cho rằng phàm nhân có thể cứu được ngươi từ trong tay hồ yêu ngàn năm kia sao? Ngươi cho rằng trận mưa to trên chiến trường kia vì sao mà đổ? Phó Lan Quân, đó đều là ta làm phép. Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ phàm tục, luôn miệng nói muốn che chở ta, thế nhưng rốt cuộc ngươi chẳng làm được gì, còn phải nhờ ta thu dọn cục diện hỗn loạn cho ngươi.
Trong lời lẽ của y không hề mang theo chút nhấp nhô nào, tựa như đang nói đến chuyện chẳng hề liên can đến mình. Phó Lan Quân nhìn y hồi lâu, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng. Một lát sau, hắn hỏi y: “Ngươi thật sự là yêu quái?”
Nghe hắn nghiêm túc hỏi ra câu ấy, trong lòng Cửu Gia liền đau đớn —
phải rồi, phàm nhân rốt cuộc vẫn là phàm nhân, tâm trí rất dễ dao động.
Thề non hẹn biển cái gì, một mảnh chân tình cái gì, nói trắng ra cũng chỉ là lời ngoài miệng, thật sự làm được có mấy người? Đáng thương cho Thiên Tôn Ti Mậu y, vừa mới vào phàm trần, đã đắm chìm trong đó.
Y lôi ra một nụ cười, nói: “Sao, ngươi sợ rồi?”
Nhưng mà ta nhớ lúc trước Phó vương gia cực kỳ coi trọng tướng mạo này của ta, quấn lấy ta chết cũng không buông.
“… A Cửu, ngươi đừng nói nữa.” Phó Lan Quân cúi đầu: “Ta… Ta không biết ngươi là người hay yêu, ta chỉ biết ngươi lúc nào cũng nhớ nhung ta.”
“Nhớ nhung ngươi?” Cửu Gia nói: “Phó Lan Quân, ngươi cũng coi trọng bản thân quá rồi đó. Ta cứu ngươi, cầu mưa giúp ngươi, chẳng qua là vì ta nợ ân tình của ngươi. Nói thích ngươi, cũng chỉ là chơi đùa với ngươi một chút thôi. Phàm nhân quả nhiên là phàm nhân, không biết tốt xấu.”
“A Cửu, sao ngươi lại trở thành thế này?”
“Ta vẫn vậy, là ngươi quá ngốc.” Y đẩy Phó Lan Quân ra, dựa vào một bên tường, ánh mắt nhìn về phía đối phương tràn ngập hài hước. Y nói: “Phó Lan Quân, ngươi ngốc thật hay giả vờ ngốc, ngươi cho rằng mục tiêu của hoàng thượng là ta? Hắn chẳng qua là đang lợi dụng ta gϊếŧ ngươi mà thôi.”
Ngươi lập không ít chiến công, binh quyền trong tầm tay, dưới một người trên vạn người. Ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ giữ Ngụy Vương uy hϊếp đến hoàng vị của hắn ở bên người sao?
Phó Lan Quân bị lời này của y làm cho hoảng sợ, hắn ngơ ngác nhìn Cửu Gia: “… Nhưng hoàng huynh đã đáp ứng ta, thả ngươi rồi.”
Cửu Gia cười ha hả, y nói: “Phó Lan Quân à, ngươi thật sự ngốc hay giả vờ ngốc? Ngươi giao binh quyền ra, ngươi còn cái gì chứ? Trên tay không có binh, ngươi chỉ là một con chó nhà có tang mặc cho người ta làm thịt, ta theo ngươi có gì tốt? Cùng người quay về vương phủ, sau đó cùng ngươi bị hoàng đế xử tử? Nếu ngươi thật sự có lòng với ta, thì đừng có bất cứ liên quan gì với ta, ta cũng đỡ phải chịu tội.”
“A Cửu…” Phó Lan Quân không biết nên nói gì. Đối phương nói quá mức tuyệt tình, như một thanh kiếm sắc đâm thủng ngực hắn.
Thì ra vẫn là ta tự mình đa tình, thì ra vẫn là ta đơn phương tình nguyện.
Ta sở cầu, chẳng qua là có tình đổi lấy chân tình. Lại bị ngươi coi như trò đùa, không đáng để nhắc tới.
Hắn nhìn Cửu Gia, ánh mắt phức tạp hết sức bất đắc dĩ.
“A Cửu.” Hắn nói: “Ngươi có từng động lòng với ta không?”
Cửu Gia sửng sốt, hai tay y siết chặt, móng tay cắm cả vào lòng bàn tay, nét mặt lại hết sức lạnh lùng.
“Chưa từng.”
“Chưa từng… Ha ha, chưa từng!” Phó Lan Quân đột nhiên cười ha hả như điên: “Ha ha ha, Phó Lan Quân ơi là Phó Lan Quân, ngươi quả nhiên là một tên ngốc.”
Cửu Gia không lên tiếng, chỉ nhìn hắn đứng lên sửa sang lại y phục, khôi phục lại dáng vẻ đúng mực bình thường. Hắn hơi cúi đầu, nói: “Sắc trời đã tối, bản vương rảnh rỗi sẽ lại tới thăm tiên sinh.” Hắn xoay người ra khỏi cửa lao, hô một tiếng, cai ngục bên ngoài lập tức tiến vào: “Không được dùng hình với y nữa.”
“Nhưng mà…”
“Ta biết các ngươi làm việc cho hoàng thượng, chỗ hoàng thượng bản vương sẽ nói rõ ràng.” Hắn quay đầu lại nhìn Cửu Gia một cái: “Lát nữa bảo ngự y khám cho y, chăm sóc y cho tốt.”
“Vâng.”
Cửu Gia nhìn bóng dáng người họ biến mất ở nơi xa, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng dường như trống rỗng.
Sợ rằng người kia sẽ không bao giờ tới gặp y nữa.
Không biết là ngày nào, tơ tình lác đác. Mấy phần đau đớn, mấy phần căm hận, mấy phần oán trách, mấy phần yêu thương. Giả vờ hờ hững, cười với oan uổng, chớp mắt vừa đến chiều hôm, tiếc buổi chiều chỉ đành than thở.
Thời gian ở nhân gian, ngày đêm luân phiên, bốn mùa thay đổi, chỉ như một sợi bông phất phơ trong tay ta, hóa thành hạt bụi trong mây mù.
Đã nhiều ngày, Cửu Gia sống trong vô tri vô giác, có rất nhiều chuyện y nhớ không rõ, nhưng có một số việc y nhớ rất rõ ràng. Phó Lan Quân đi không lâu thì ngự y tới, thẩm quan cũng không dám làm khó y nữa, nhưng có một hôm hắn cầm một tờ khẩu cung mới đến bảo y ký tên. Y nhìn chữ bên trên, không nhắc đến Phó Lan Quân.
Xem ra tên ngốc họ Phó kia kiên trì, không giao binh quyền ra. Như vậy hoàng đế cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ hắn gây trở ngại, chỉ đành xử tử ta.
Kẻ đế vương, sao cũng giống mấy lão già trên thiên giới, da mặt lúc nào cũng dày đến thế.
Y yên lặng thở dài — thôi được rồi, chết sớm siêu sinh sớm, y mau chóng về thiên giới, cũng đỡ phải ở lại nhân gian.
Càng không đi, thì càng lưu luyến, vẫn nên nhất đao lưỡng đoạn cho sạch sẽ.
Nghĩ thế, y nhất thời thoải mái, tuy tay còn bị bọc trong băng vải đau muốn chết, nhưng vẫn cầm bút lên, tiêu sái viết hai chữ “Tô Cửu”.
Sau khi về thiên giới sẽ không còn ai gọi mình như thế nữa, hai chữ này cũng có vẻ vô cùng quý giá. Mặc dù chỉ là cái tên người trong phường tùy tiện gọi, nhưng đã theo y nhiều năm, khiến người ta có cảm giác thân thiết.
Thẩm quan hiển nhiên không nhịn được trước vẻ mặt tươi cười của y, nói: “Ta chưa từng thấy ai chết còn vui vẻ thế này!”
Những chuyện xảy ra trong thời gian này cũng đã mài phẳng tính khí của Cửu Gia, y không tức giận, ngược lại còn cung kính hỏi thẩm quan: “Xin hỏi đại nhân, người của Vân Thiều phường không bị liên lụy chứ?”
Thẩm quan bị thái độ này của y làm cho sửng sốt, thậm chí có ảo giác được ưu ái mà lo ngại. Dù sao người trước mắt này cũng là đệ nhất vũ giả danh chấn thiên hạ, có dung nhan tuyệt thế. Lúc trước thẩm vấn tính tình y quật cường cứng cỏi, hôm nay lại ôn hòa xuống thật sự khiến người ta không khỏi có thiện cảm. Thẩm quan có chút thương y, rõ ràng là một thường dân, sao lại bị tội này.
Chung quy hắn là người làm việc cho hoàng thượng, hoàng mệnh khó vi phạm, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ chỉ phạt Vân Thiều phường nộp tiền phạt thôi, không làm khó người trong phường các ngươi.”
“Vậy tỷ ta?”
“Tô đương gia cũng không sao. Có điều ta nghe nói nàng vì chuyện của ngươi mà suy sụp kiệt sức.” Thẩm quan thở dài một tiếng, nói: “Nhị đương gia cũng đừng trách đám người chúng ta lòng dạ độc ác, dưới chân thiên tử, có một số việc không làm không được.”
“Thảo dân đương nhiên là biết, đại nhân cũng là người mang hoàng mệnh.” Nói đến đây, Cửu Gia đột nhiên quỳ xuống, nói: “Thảo dân có một chuyện muốn xin đại nhân giúp đỡ.”
Vân Thiều phường chỉ có một mình ta là nam nhi, không đến mấy hôm nữa, ta sẽ bị hỏa hình xử tử, từ
nay về sau Vân Thiều phường chỉ còn toàn là nữ. Phần lớn các nàng đều là người không thân thích không bạn bè, chỉ có một nơi dung thân là Vân Thiều. Khẩn cầu đại nhân chiếu cố các
nàng nhiều hơn, bảo vệ các nàng khỏi bị ức hϊếp. Ta sau khi chết có linh, chắc chắn sẽ thỉnh cầu đại
nhân đời đời vinh hoa!
Cái quỳ này dọa thẩm quan sợ, hắn cả kinh nói không nên lời. Ai mà không biết Cửu Gia Vân Thiều phường thanh cao ngạo mạn cỡ nào, cái quỳ này, phải hạ bao nhiêu quyết tâm. Dù hắn lãnh khốc vô tình thế nào đi chăng nữa, cũng không thể không đồng ý.
Huống hồ người sắp chết lời nói cũng thiện, làm việc thiện vậy.
“Nhị đương gia mau đứng dậy.” Nâng Cửu Gia dậy, thẩm quan gật đầu đáp ứng: “Ta sẽ gắng sức giữ gìn Vân Thiều.”
“Cảm ơn đại nhân!”
Dặn dò xong mọi việc, cuối cùng không còn phải lo lắng nữa.
Cửu Gia dựa tường ngồi nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, mọi người đều nói ánh trăng cô tịch biết bao nhiêu, trước đây y không hiểu, giờ lại có mấy phần lĩnh hội.
Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một đốm sáng, từ từ bay lên không trung. Sau đó đốm sáng từ từ tăng thêm, giống như một bầu trời đầy sao.
Cửu Gia nhìn chằm chằm đốn sáng, có cảm giác khác thường xông lên đầu — đây là đèn Khổng Minh?
Bởi vì gần đây tuyết rơi không ngừng, mọi người thả đèn Khổng Minh cầu phúc chăng?
Y nhớ lúc trước ở Cô Tô Giang Nam, y và Phó Lan Quân cùng nhau thả hoa đăng. Tên ngốc kia, lại nổi cơn ghen chỉ vì y trò chuyện với Chân Cơ, rõ ràng trên chiến trường là nam nhi nhiệt huyết sát phạt quyết đoán, sao gặp chuyện tình cảm lại trì trệ, đơn thuần như vậy chứ?
Nhưng ta có tư cách gì mà nói hắn chứ?
Tình si chẳng thể nào quên. Không dám đối mặt ấy là tương tư. Ai si tình hơn, ai mãi tương tư?
Chỉ là Thủy Long Ngâm ngày đó, sợ rằng kiếp này không có duyên cùng diễn một màn với ngươi nữa.