Chương 13: Một tiếng còi vang lên!

Một tiếng đồng hồ sau, Tân Giang đi theo Lục Hồng Diên tới tập đoàn Tứ Hải.

Một tiếng còi vang lên!

Hai nhân viên bảo vệ vội vàng mở cửa và chủ động chào Lục Hồng Diên nhưng khi nhìn thấy Tân Giang trong ghế cạnh ghế lại, họ đều chết lặng.

Không phải anh ta là người đã viết thư cho chủ tịch sao? Tại sao lại ngồi trong xe của chủ tịch? Chẳng lẽ anh ta đã tán đổ được cô ấy rồi?

Sau này phải lịch sự với anh ta một chút. Lục Hồng Diên gật đầu, sau đó đạp ga đi vào.

Tân Giang theo Lục Hồng Diên đi vào văn phòng, phòng làm việc này rất rộng rãi, phóng tầm mắt ra ngoài có thể thấy một vùng biển rộng, trên biển có du thuyền chậm rãi lướt qua, vô cùng độc đáo.

Trong phòng làm việc, Liễu Chỉ Nhan mặc một bộ sườn xám màu đỏ, mái tóc dài được búi đơn giản, khuôn mặt thanh tú, làn da mịn màng.

Liễu Chi Nhan ngẩng đầu liếc nhìn Tân Giang, sau đó nói: "Tân tiên sinh, chuyện hôm qua tôi đã đắc tội rồi, mong anh đừng để bụng."

Tân Giang đang định nói không sao thì người phụ nữ lạnh lùng ngồi xuống ghế, không nhìn hắn nữa.

Tân Giang kìm lại lời mình định nói.

Lục Hồng Diên vỗ vỗ vào vai hẳn nói: "Tính tình cô ấy là vậy, anh đừng để tâm."

"Mời ngồi!"

Tân Giang đi tới ghế rồi ngồi xuống.

Sau khi hẳn ngồi xuống, Lục Hồng Diên đưa ly nước tới, nói: "Tân Giang, hôm qua cảm ơn anh đã cứu mạng tôi. Nếu không có mũi tiêm phong ấn độc của anh, e là tôi không thể nào ở đây để cảm ơn cứu mạng của anh nữa."

Tân Giang xua tay nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không đáng nhắc tới

Liễu Chi Nhan ở bên dè bỉu: "Giả vờ thanh cao gì chứ? Ai biết hôm qua anh có lừa gạt hay không?”

Mặc dù ngày hôm qua Tần Giang đã cứu mạng Lục Hồng Diên vào thời khắc nguy cấp, nhưng ai biết hẳn có lừa người hay không?

Hơn nữa, Tân Giang mới bao nhiêu tuổi, y thuật của hắn có thể tốt đến mức nào chứ? Tóm lại, cô ta không tin Tân Giang.

Tân Giang nghe xong lời của Liễu Chi Nhan, rõ ràng là có chút thành kiến với mình, hắn nhìn cô ta hỏi: "Cô Liễu, cho hỏi tôi đã đắc tội gì với cô vậy?"

"Tại sao cô lại nhắm vào tôi?"

Liễu Chi Nhan ngẩng đầu, nhìn Tân Giang chăm chằm nói: "Không được tính là đắc tội, chỉ là tôi hoài nghi y thuật của anh, chuyện ngày hôm qua chẳng qua là anh gặp may mà thôi."

Lục Hồng Diên cười không nói gì.

Tần Giang liếc nhìn Liễu Chi Nhan, sau đó lắc đầu nói: "Tôi vốn định chữa trị chuyện kinh nguyệt không đều cho cô, nhưng cô lại hoài nghỉ y thuật của tôi, vậy thì bỏ đi."

"Anh...anh dám nhìn trộm tôi!" Liễu Chi Nhan vừa nói, đột nhiên muốn tự tát mình một cái, chuyện này có thể nhìn trộm sao?

Rõ ràng là không thể...

Tân Giang cười nhạt, tiếp tục nói: "Còn vết bớt một tấc rưỡi ở góc dưới bên phải rốn của cô cũng không cần thiết phải loại bỏ."

"Anh dám nhìn trộm tôi..." Liễu Chi Nhan tức giận, nói xong lại muốn tự tát chết mình, nơi đó không thể nào nhìn trộm được.

Lục Hồng Diên ở bên cạnh cười ngặt nghẽo.

"Chi Nhan, cậu bình tĩnh đi!" Lục Hồng Diên vỗ vỗ vai Liễu Chi Nhan, an ủi.

"Hồng Diên, sao cậu có thể nói cho Tân Giang biết những chuyện này chứ?" Liễu Chi Nhan tức giận nói.

Lục Hồng Diên giơ tay lên nói: "Cậu đổ oan cho tớ rồi, tớ không hề làm vậy."

Liễu Chi Nhan nhìn Lục Hồng Diện, cô ta tin Lục Hồng Diện, sau đó nhìn Tân Giang, chẳng lẽ hắn...

Lúc này, Lục Hồng Diên đứng dậy đi đến trước mặt Tân Giang nói: "Tân Giang, nếu như anh có thể một kim phong ấn độc tố trong cơ thể tôi, vậy thì chäc chẳn anh biết tôi trúng loại độc gì. Xin hãy nói cho tôi biết, Hồng Diên nhất định sẽ cảm ơn hậu hĩnh."

Tân Giang cụp mắt xuống, nhìn Lục Hồng Diên nói: "Cô đã trúng hoa độc U Hồn, loại độc này cực kỳ tàn ác, trong vòng một giờ có thể làm chết người."