Cơn giận vô biên bùng lên trong lòng Hoàng Hách.
“Trương Mộng Mộng, cái đồ mặt dày cô, đúng là bắt nạt người ta quá đáng”, trong cổ họng Hoàng Hách phát ra tiếng gầm khẽ, như một con sói đói đang nổi giận.
“Mộng Mộng, em qua đây”, người đàn ông kia thấy Trương Mộng Mộng đi tới thì ngay lập tức vẫy tay nói: “Em đừng sợ, hãy nói hết sự việc ra, giám đốc và bao nhiêu lãnh đạo đây đều sẽ phân xử cho em”.
Trương Mộng Mộng nghe thấy tên tóc xanh nói vậy thì nước mắt lã chã rơi xuống, cứ như là chịu tủi thân gì ghê gớm lắm.
Phải nói là diễn xuất của Trương Mộng Mộng rất tốt, cộng thêm việc cô ta xinh đẹp, lại còn bày ra dáng vẻ đáng thương thế này, bỗng chốc khiến những người đàn ông nhiệt tình máu nóng dồn lên não, bất giác cho rằng Trương Mộng Mộng là người bị hại.
“Đừng sợ, người đẹp này, cô cứ nói, bọn tôi sẽ bảo vệ cô”, mấy người đàn ông to gan ngay lập tức nói, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.
“Hu, hu, hu…”, thấy thái độ những người này, Trương Mộng Mộng kia thế mà lại ôm mặt bật khóc.
Lúc này, sự nghi ngờ với Hoàng Hách trong lòng những người đàn ông nhiệt tình càng mãnh liệt hơn. Người đàn ông này nhất định rất tệ bạc, xem thử xem khiến một người đẹp yểu điệu thế này khóc thành ra thế nào rồi.
Hoàng Hách nhìn Trương Mộng Mộng với ánh mắt lạnh lùng, cơn giận trong mắt ngày càng mạnh hơn. Người phụ nữ như rắn rết này thế mà lại mặt dày như vậy, không những phản bội anh mà giờ còn muốn nghĩ cách hãm hại anh, thậm chí còn không tiếc đích thân lộ mặt. Xem ra, để ở bên Lưu Đông cô ta thật sự rất liều.
“Vốn dĩ trong lòng tôi vẫn hơi không nỡ đối phó cô, dù sao cô cũng đã ở bên tôi khi tôi sa sút nhất lâu như vậy. Nhưng nếu cô đã tuyệt tình thế thì cũng đừng trách tôi không nể mặt”, Hoàng Hách nghĩ đến đây, trong lòng có một luồng tà khí âm ỷ chạy.
Nhưng mà anh chưa nói gì, anh muốn xem thử người phụ nữ trước mặt còn giở trò gì được.
“Hu, hu, hu, em không có mặt mũi nào nói”, Trương Mộng Mộng khóc rất thương tâm, trong giọng tràn ngập yếu ớt: “Chính người đàn ông này, anh ta uy hϊếp tôi, anh ta nói nếu tôi không nghe theo anh ta thì anh ta sẽ gϊếŧ chết tôi”.
Nói rồi, Trương Mộng Mộng khóc càng đau lòng hơn.
Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Hoàng Hách càng rõ ràng hơn, vì khoảnh khắc ban nãy, ánh mắt đa số mọi người có mặt nhìn anh đều thay đổi. Đến cả Lý Yên kia, trong ánh mắt nhìn anh cũng có vài phần nghi ngờ.
Phụ nữ luôn tự nhiên thương hại người yếu, Trương Mộng Mộng hiện tại trông chính là một người yếu.
“Hu, hu, hu… lúc anh ta chiếm hữu tôi còn lén lút quay clip, sau đó uy hϊếp tôi nói rằng nếu tôi tiết lộ chuyện của chúng tôi thì anh ta sẽ đăng clip lên”, Trương Mộng Mộng khóc rất thương tâm, nhưng lời nói cực kỳ rõ ràng, hiển nhiên là đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
“Cầm thú”, đám đàn ông tức giận nhìn, phụ nữ thì trách mắng, lúc này, Hoàng Hách cứ như người độc ác nhất trên đời, bị mọi người căm ghét.
“Cô nói Hoàng Hách quay clip uy hϊếp cô, vậy chứng cứ đâu?”, Lý Yên cau mày, hỏi: “Tôi cũng có thể nói cô đang nói quàng nói xiên, cố ý vu khống Hoàng Hách”.
Hoàng Hách nhìn Lý Yên, trong lòng hơi cảm động. Không ngờ Lý Yên đến lúc này thế mà lại chọn lên tiếng cho mình.
“Chứng cứ tôi có chứ”, sau đó điều bất ngờ là Trương Mộng Mộng thế mà lại kích động nói: “Mấy hôm trước, tôi nhân lúc Hoàng Hách ngủ, đã lén lút lưu một bản clip trong máy tính anh ta”.
Nói rồi, Trương Mộng Mộng giơ điện thoại mình lên, sau khi thao tác một lúc, thì một đoạn clip khiến người ta đỏ mặt xuất hiện trước mặt mọi người.
Clip không nét lắm, nhưng trong khung hình vẫn có thể thấy được người đàn ông trông như Hoàng Hách đang cưỡi trên người Trương Mộng Mộng, lại còn nói những lời đầy uy hϊếp và nhục mạ. Trương Mộng Mộng ở bên dưới liên tục khóc gào, cầu xin, cứ như một chú cừu bất lực.
Mọi người thấy hình ảnh này, thì mắt ai cũng bùng lửa giận, thậm chí có mấy người còn kích động xắn tay áo lên, làm dáng định lên đánh Hoàng Hách.
Hoàng Hách nhìn dân tình kích động, nhìn Trương Mộng Mộng bằng ánh mắt khinh thường. Bây giờ Hoàng Hách thật hơi coi thường Trương Mộng Mộng rồi. Không ngờ người phụ nữ này không tiếc chà đạp bản thân để hãm hại anh, đúng là mặt dày thật.
Hoàng Hách đương nhiên có thể khẳng định người đàn ông trong clip kia chắc chắn không phải mình. Chỉ vì từ lúc hẹn hò với Trương Mộng Mộng, Trương Mộng Mộng cứ từ chối thân mật với Hoàng Hách bằng nhiều lý do, bên nhau nửa năm, Hoàng Hách thậm chí còn chưa từng nhìn thấy hết cơ thể Trương Mộng Mộng, tính ra, đoạn clip hôm nay còn là lần đầu anh nhìn thấy Trương Mộng Mộng không mặc quần áo.
“Cầm thú, Hoàng Hách, không ngờ cậu thực sự là người như vậy”, giám đốc Khổng Thu Sinh lúc này đã tức đến mức mặt tái xanh, trong bệnh viên có người bại hoại thế này, khiến ông ấy rất tức giận: “Báo cảnh sát, Hoàng Hách này đã phạm pháp, bệnh viện chúng ta chắc chắn không nhân nhượng”.
“Đúng thế, loại bại hoại thế này thực sự làm mất mặt chúng ta”, Vương Húc Minh cũng hét theo, chỉ có điều trong giọng nói không kiềm được có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Chẳng mấy chốc, Hoàng Hách đã bị nhấn chìm trong những âm thanh trách móc. Song Hoàng Hách lại không có phản ứng gì, có vẻ như không hề lo lắng. Ánh mắt anh nhìn Lý Yên, chỉ thấy cô gái này lúc này đang nhìn chằm chằm hình ảnh trong điện thoại Trương Mộng Mộng ngẩn ngơ, có vẻ như đã bị hình ảnh trong đó thu hút.
“Chẳng lẽ, Lý Yên thích kiểu vậy?”, trong lòng Hoàng Hách thậm chí còn hơi xấu xa nghĩ.
“Chỗ này làm sao thế?”, không biết là trùng hợp hay đã chuẩn bị trước, một đội cảnh sát rất trùng hợp xuất hiện lúc này.