*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Mấy người Mai Hương sao vậy, lại để mặc nàng đến bây giờ vẫn chưa ăn gì?”
Triệu Khương Lan lật tiếp một trang sách khác: “Đừng trách họ, Mai Hương đã đi lại mấy lần, là do ta không có khẩu vị thôi.”
Nói xong, nàng không nhịn được mà khó chịu ho vài cái.
Nội thương lúc trước vẫn còn chưa khỏi hẳn, một đêm không ngủ, lại không ăn gì, tinh thần và sức lực của nàng đã bị tiêu hao từ lâu rồi.
Chỉ là nàng không có cách nào yên tâm mà dừng lại, hoàn toàn không cho mình một chút thời gian nghỉ ngơi nào cả.
Mộ Dung Bắc Uyên nghe nàng ho vài tiếng, liền biết thật ra nàng đang rất gắng gượng.
Hắn hơi tức giận đè vài tờ lại, ngăn cản tầm nhìn của nàng.
Cuối cùng Triệu Khương Lan mới ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái: “Uyên Nhi, chàng làm gì vậy?”
“Nàng nhìn dáng vẻ bây giờ của mình đi, khóe mắt đỏ thẫm. Nàng đã không ngủ cả đêm rồi, hôm qua ta không ngăn cản được nàng, hôm nay, nàng còn muốn tiếp tục cậy mạnh sao?”
Nàng bất đắc dĩ muốn đẩy tay hắn ra: “Ta không có cậy mạnh, dù sao ta cũng chỉ ngồi một chỗ không cử động nhiều, sao có thể hao phí thể lực, chàng đừng có để ý đến ta.”
“Triệu Khương Lan! Những lời mà ta đã nói với nàng cuối cùng nàng có nghe hay không, ta nói rồi nàng đừng tự trách bản thân nữa, tại sao nàng lại không nghe.”
Triệu Khương Lan mở to hai mắt nhìn hắn, một lúc lâu sau mới giống như hờn dỗi mà trả lời một câu: “Trong lòng ta tự rõ, chàng đừng quan tâm nữa.”
Mộ Dung Bắc Uyên kéo nàng đứng dậy, dẫn ra ngoài.
Triệu Khương Lan muốn trốn thoát, nhưng sức lực sao có thể chống lại được lựa tay của Mộ Dung Bắc Uyên.
sắp xếp của nàng, kết quả cũng như tâm nguyện của mọi người. Có lẽ Đạo thứ năm này là một cái hố, sau một thời gian nó sẽ tự qua đi?”
Triệu Khương Lan khàn giọng lên tiếng: “Nếu như ta đã bỏ lỡ chi tiết nào đó, hoặc là lúc bắt đầu đã không nắm rõ các chi tiết để làm rõ ràng từng bước nên mới gây nên sai lầm như hiện tại. Chàng bảo ta thản nhiên, nhưng Tam ca đến suy nghĩ muốn sống cũng giảm đi rồi, ta thản nhiên thế nào đây, ta hoàn toàn không có cách nào không trách cứ bản thân.”
Mộ Dung Bắc Uyên đau lòng ôm chặt nàng: “Nhưng dáng vẻ bây giờ của nàng làm ta lo lắng, nàng xảy ra chuyện gì ta sẽ sống không bằng chết. Coi như ta xin nàng, đừng giày vò chính mình nữa, ít nhất cũng không thể không yêu thương thân thể. Lúc trước ta đã từng nói, Triệu Khương Lan nàng không phải là thần tiên Đại La, nàng chỉ là một người phàm trần. Đừng để Tam ca còn chưa xảy ra chuyện thì nàng đã ngã xuống đó rồi.”