Ngay lập tức đánh rớt tay của quận chúa Minh Châu, cái đánh này đặc biệt vang dội, quận chúa Minh Châu càng thêm giận điên.
“Hôm nay Bổn quận chúa quyết phải tự tay dạy dỗ ngươi.”
Nói rồi nàng ta lao tới xé búi tóc của Triệu An Linh.
Triệu An Linh bị nàng ta kéo mạnh một lúc, đau tới hít khí.
Nhưng nàng ấy cũng không cam lòng yếu thế, chủ động đẩy cằm của nàng ta, hai người đánh nhau loạn thành một đống, không ai kéo ra được.
Bởi vì lo lắng không gian trong cửa hàng có hạn, hai người quay qua quay lại sẽ đập đầu, va đυ.ng làm rơi những vật đắt tiền, người chịu thiệt vẫn là Triệu Khương Lan.
Triệu An Linh cũng không thèm giữ mặt mũi, trực tiếp lôi quận chúa Minh Châu ra ngoài cửa lớn, rồi đánh nhau trên đường phố.
Người dân đi ngang qua cũng không biết hai người này là ai thế nhưng chỉ cần nhìn vào quần áo là biết thân phận của các nàng không bình thường.
Người vây xem càng ngày càng đông, nha hoàn quận chúa Minh Châu dẫn theo gấp tới quýnh quáng.
Nếu như bị càng nhiều người truyền đi, chẳng phải sẽ làm hỏng danh tiếng của quận chúa nhà mình sao?
Nàng ta muốn đến gần nhắc nhở, nhưng lúc này quận chúa Minh Châu đang giằng co với Triệu An Linh, thậm chí còn rống lên: “Ta gϊếŧ chết ngươi!”
Đâu còn sót lại chút lí trí nào, rõ ràng là như muốn chết chùm với Triệu An Linh.
Trong lòng Triệu An Linh buồn cười, nàng ấy là Triệu nhị tiểu thư có tiếng dũng mãnh, ngay cả trống của Kim Minh Đài cũng từng đánh.
Có chuyện gì mà nàng ấy còn chưa thấy, còn sợ cái người này à.
Nhưng quận chúa Minh Châu này bề ngoài là dáng vẻ chân thành thùy mị, hôm nay nàng ấy nhất định phải xé nát cái tầng da dối trá này ra, để cho tất cả mọi người đều biết trong xương của con người này ngang tàng xấc láo đến thế nào.
Trên chợ, Tần Nghiên có một vụ án cũ muốn xin Mộ Dung Bắc Uyên chỉ bảo, hai người đang cùng nhau về Kinh Triệu Phủ sau khi đến nhà của kẻ tình nghi.
Từ rất xa đã thấy không ít người chạy về phía trước, những người này còn vừa chạy vừa hô.
“Có người đánh nhau rồi, nhanh đi xem trò vui đi!”
“Đừng xem thường chỉ là hai nữ tử yếu đuối, đánh đúng dữ luôn!”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy tiếng không khỏi nhíu mày, Tần Nghiên gấp đến quýnh cả lên.
“Chuyện này, điện hạ, hay là chúng ta cũng qua xem một chút đi?”
Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ gật đầu: “Đi, bổn vương ngược lại cũng muốn xem xem ai lại dám làm càn ở khu vực này như thế.”
Hai người giục ngựa chạy qua, Tần Nghiên nhìn đám người vây quanh, hét to một tiếng: “Kinh Triệu Phủ phá án, đều tránh ra hết đi! Ai ở đây gây sự đánh nhau?”
Nghe thấy có quan đến rồi, người dân vây xem cũng vội vàng tránh sang một bên.
Triệu An Linh và quận chúa Minh Châu cũng đành phải buông nhau ra.
Nhưng hai người đều bị thương, cổ tay Triệu An Linh bị móng tay cào rách mấy đường vết thương.