Bởi vì lần này gấp gáp, quận chúa Minh Châu còn không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy.
Vì thế nên đồ cưới còn chưa được chuẩn bị đầy đủ.
Kinh thành đất rộng của nhiều, nàng ta đang định vào trong cửa hàng trang sức ở nơi này để đi dạo, chọn lựa vài món đồ tinh xảo.
Lúc nàng ta dẫn theo nha hoàn lên chợ, đột nhiên thấy được bảng hiệu của “Lan Tâm”.
Lan Tâm?
Đây không phải là cửa hàng châu báu mà tên Triệu Minh kia mở ra à!
Tuy rằng Triệu Minh không có ở đây không thể làm cho hắn nhục nhã.
Thế nhưng vào trong tiệm của hắn trêu ghẹo một chút cũng là một cách hả giận tốt.
Vì thế nên quận chúa Minh Châu bèn đi tới “Lan Tâm”, hất cằm nhìn xung quanh một lượt.
Trong cửa hàng, Triệu An Linh đang kể khổ với nhóc mập.
“Hoàng thượng kia dựa vào cái gì mà khi dễ người ta như vậy chứ! Tỷ tỷ của ta vì Thịnh Khang nên mới hi sinh lớn như vậy, hắn lại còn có thể đối xử như vậy với tỷ ấy chứ, đúng thật là hôn quân!”
Nhóc mập sợ tới thịt hai bên má cũng run lên: “Nhị tiểu thư, lời này ngài đừng nói ở đây chứ. Chỗ này người đến người đi nếu mà bị người ta nghe được vậy thì không hay rồi.”
Mắt thấy có khách mới vào, nhóc mập nhanh chóng chạy đến đón tiếp: “Vị cô nương này muốn mua gì ạ?”
Quận chúa Minh Châu liếc mắt xem thường nhìn nhóc: “Có nguyên bộ phúc mãn trâm điền không?”
Nhóc mập đã bán đồ trang sức lâu vậy rồi, vừa nghe đồ đối phương muốn là biết ngay đây là nữ tử của nhà không tầm thường nào đó đang chuẩn bị đồ cưới.
Nhóc nhiều chuyện hỏi một câu: “Cô nương đây là sắp thành thân rồi à?”
Quận chúa Minh Châu còn chưa nói, nha hoàn phía sau đã hừ nhẹ một tiếng: “Đừng có một câu lại một câu cô nương, ngươi có thể gọi sao? Vị này chính là quận chúa Minh Châu! Ít ngày nữa quận chúa của chúng ta sắp thành thân cùng với Thần vương điện hạ rồi.”
Triệu An Linh vốn đang ngồi trong quầy thương xuân buồn thu, bất chợt nghe được lời này lại lập tức ngồi thẳng dậy.
Nữ nhân dáng vẻ kệch cỡm trước mặt đây là quận chúa Minh Châu, là người hại tỷ tỷ của nàng ấy sao?
Hôm nay nếu như nàng ấy không làm chút gì thì sẽ không gọi là Triệu An Linh!
Vừa nghe thấy bốn chữ “quận chúa Minh Châu”, nhóc mập cũng không hé răng nữa.
Nữ nhân này mắt thấy sẽ chiếm lấy vị trí vương phi của bà chủ nhà bọn họ, nhóc còn phải bán đồ cho nàng ta, không phải là tự bôi xấu mình sao?
Vì thế nhóc định bảo là không có hàng để các nàng ta đi cho nhanh.
Nhưng Triệu An Linh đã thản nhiên bước tới: “Hóa ra là quận chúa Minh Châu đang chuẩn bị đồ cưới à?
Tốt quá, nhóc mập, lấy đồ trong cửa hàng ra cho khách xem một chút.”
Nhóc mập điên cuồng nháy mắt với nàng ấy, Triệu An Linh cũng làm như không thấy.
Nhóc bó tay rồi đành phải đi vào lấy chút đồ ra.
Quận chúa Minh Châu cầm một cây trâm trong tay xem xét mấy lần, sau đó lại ném cái cạch xuống bàn.
“Những thứ không ra hồn này mà ngươi cũng dám mang ra cho bổn quận chúa? Chắc không phải trong cửa hàng này của các ngươi cũng chỉ có những loại hàng chợ như này thôi chứ!”