Chương 30
"Nếu đêm qua ngươi gϊếŧ ta, ta sẽ không phản kháng. Nhưng hôm nay không được, ngươi gϊếŧ ta không nổi." Tần Lam Nguyệt yếu ớt lên tiếng, còn chưa dứt lời, nàng đã tìm được cơ hội, đánh vào huyện thiên trung của Đông Phương Lý. Đông Phương Lý đã là nỏ mạnh hết đà, sau khi bị nàng tấn công, sức lực tiêu tán, lùi về sau hai bước, vịn lên lan can, mồ hôi đổ đầm đìa. "Hiện tại có thể đàng hoàng lại chưa?" Tần Lam Nguyệt thở dài một hơi, tay sờ lên cổ, lạnh nhạt nói : "Ta không muốn cùng chết với ngươi, nếu như ngươi đã điên đủ rồi, thì tìm một chỗ nghỉ ngơi đàng hoàng đi." Đông Phương Lý ngoảnh mặt làm ngơ. Bệnh của y đã phát tác hoàn toàn, không chỉ có ánh mắt bị ảnh hưởng, mà đau đớn như dời non lấp bể cũng đánh úp lại, không nghe được âm thanh nào cả. Hiện tại y đã không còn sức đối phó với Tần Lam Nguyệt, nhất định phải tìm một chỗ trốn đi. Đông Phương Lý nắm chặt tay, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh. Y lảo đảo đi về phía trước, giờ đây đi một bước cũng trở nên khó khăn. Tần Lam Nguyệt lạnh lùng nhìn y lảo đảo đi về viện nhỏ bên ngoài Thiên Điện. Viện nhỏ kia tên là Cung Xuất Nguyệt, gần bên Cung Thái Vi và Cung Thái Thanh nơi Hoàng thượng ở. Là nơi ở tạm thời cho các Vương gia và Vương phi khi tiến cung. "Đừng vào." Tần Lam Nguyệt thấy y muốn đi vào, nhướng mày. Viện nhỏ này khiến người ta cảm thấy tương đối kỳ quái. Cung Thái Vi bên cạnh rất náo nhiệt, thế nhưng viện nhỏ này lại vô cùng lạnh lẽo. Không chỉ như thế, khắp nơi còn có hương vị nào đó rất kỳ lạ. Nàng cẩn thận ngửi, cảm nhận được một mùi máu tươi nhàn nhạt, còn cả mùi hormone tràn ngập trong không khí. "Ta nói ngươi đừng vào, ngươi không hiểu tiếng người sao?" Tần Lam Nguyệt cao giọng : "Ánh mắt của ngươi không những không tốt, mà đến cả mũi cũng như vậy, ngươi không ngửi thấy mùi máu tươi à?" Cơ thể Đông Phương Lý chợt dừng, mùi máu tươi? Y không ngửi được. Từ cửa ra vào đến các gian phòng, ước chừng hơn năm mươi mét, nơi đây chỉ có mùi hương phảng phất tỏa ra từ hoa mai đang nở rộ trong sân, làm gì có mùi máu tươi? "Mùi tanh nồng, còn có một mùi vị khiến người ta cảm thấy khó chịu." Tần Lam Nguyệt ngẩng đầu ngửi một hồi, không sai, đó là mùi xạ hương được trộn lẫn với mùi của hormone bài tiết. Xem ra bây giờ bên trong Cung Xuất Nguyệt đang có một cặp uyên ương. Nếu bọn họ đi vào, nói không chừng có thể nhìn thấy sự việc xấu hổ nào đó. "Bên trong có vấn đề, nếu ngươi không muốn gặp phiền phức thì đừng đi vào." Nàng nói : "Ta cũng không lừa người làm gì, ngươi thích đi đâu cũng được, chỉ cần không vào đây." Đông Phương Lý cau mày. Lúc y phát bệnh ở tiệc trung thu, muốn tìm nơi nghỉ ngơi lại bị tên điên Tần Lam Nguyệt này ôm lấy, khiến mọi người xôn xao. Lần này lại phát bệnh đúng ngày cát tường, sự trùng hợp này khiến người sợ hãi. Nếu như có người cố ý sắp xếp, khẳng định còn có âm mưu nào đó. Lời nói của Tần Lam Nguyệt có lẽ có vài phần đáng tin. Nhưng, đau đớn đánh úp lại và sự khát máu khiến y không thể khống chế bản thân, y phải tìm một nơi yên tĩnh đợi lần phát bệnh này trôi qua. Đông Phương Lý lại đi về phía trước hai bước. Tần Lam Nguyệt thở dài. Đông Phương Lý không chỉ mắt mù, tâm đui mùi, mũi mất linh, mà còn là một tên bướng bỉnh. "Đông Phương Lý, ngươi có ra sao ta cũng không quan tâm, những ta không muốn bị ngươi liên lụy, vô luận ra sao, ngươi cũng không được đi vào nơi này. Ta có cách khiến ngươi giảm cơn đau đầu, có thể ngăn lại bệnh tình đang chuyển biến xấu của ngươi."
Hôm nay nhìn thấy dáng vẻ cô đơn khổ sở của Điểm Tình, tâm trạng có chút không ổn định. Những cảm xúc...kia y vốn có thể khống chế, nhưng không biết vì sao Tần Lam Nguyệt lại phát hiện bệnh tình của y, xen vào việc của người khác không nói, còn hai ba câu kí©h thí©ɧ cảm xúc của y.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương