Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 23.

“Ngươi muốn làm gì?” Tần Tuyết Nguyệt sợ tới mức khẽ run rẩy.

“Lúc nãy ngươi đã làm gì với Lục Bảo?” Vẻ mặt Tần Lam Nguyệt lạnh băng : “Ta sẽ làm với ngươi y như vậy.”

“Ngươi dám! Tần Lam Nguyệt, nếu ngươi dám làm như vậy, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”

“Nếu ta không làm như vậy, ta không chọc giận ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?” Tần Lam Nguyệt cười đầy lạnh lùng, trên người tỏa ra khí thế quỷ quyệt, vừa lạnh băng vừa đáng sợ.

Tần Tuyết Nguyệt không ngừng lùi về sau : “Tam Vương gia sẽ không bỏ qua cho ngươi, phụ hoàng cũng sẽ không tha cho ngươi. Nơi này còn có ma ma của Cung Chính Ti, ngươi trốn không thoát đâu.”

Nàng ta nhìn thấy Tần Lam Nguyệt không ngừng tới gần mình, đáy lòng không khỏi sợ hãi một lúc lâu : “Ngươi mau dừng tay lại!”

Nữ quan Cung Chính Ti và đám ma ma lại càng hoảng sợ hơn : “Thất Vương phi xin hãy nghĩ lại, nếu Tam Vương phi có chuyện gì, đây chính là tội lớn!”

“Tội lớn?” Tần Lam Nguyệt cười lạnh.

Nàng làm là tội lớn, không làm cũng là tội lớn.

Đã thế, vì sao lại không làm?

Nàng thổi chiết hỏa, sau đó ném lên người Tần Tuyết Nguyệt. Tính thiêu đốt của dầu thông đặc biệt tốt, nếu gặp phải lửa, trong nháy mắt sẽ bùng cháy, ngọn lửa cháy càng mạnh, sẽ thiêu Tần Tuyết Nguyệt thành tro.

Du͙© vọиɠ cầu sinh của Tần Tuyết Nguyệt dâng lên, nàng ta bắt chấp hình tượng, giống như người điên mà kéo áo choàng, lăn qua lăn lại trong đống tuyết.

Đám ma ma Cung Chính T¡ cũng đang hỗ trợ dập lửa.

Sau khi dập lửa xong, mặt mũi Tần Tuyết Nguyệt đen kịt, tóc bị đốt trọi, trên người bị bỏng không ít, kinh hãi quá độ, liền bắt tỉnh nhân sự.

Nữ quan bị biến cố này làm kinh hãi, không biết nên giải quyết ra sao, sửng sốt một lúc lâu mới gọi người tới đưa Tần Tuyết Nguyệt cùng đám bà tử đang bị thương về Tam Vương phủ.

Tần Lam Nguyệt ngoảnh mặt làm ngơ trước trò khôi hài này.

Nàng ngồi xổm xuống, giúp đỡ Lục Bảo xử lý những chỗ bị bỏng.

“Thất Vương phi.” Nữ quan sắc mặt tái nhợt, kêu mấy ma ma vây quanh : “Hôm nay nô tỳ đã chứng kiến hết tất cả, nô tỳ chắc chắn sẽ bẩm báo với Thái Hậu, xin người phối hợp với nô tỳ, đi theo chúng nô tỳ một chuyến.”

“Ta nói rồi, ta sẽ đi với các ngươi, nhát định sẽ đi, ma ma không cần phải khẩn trương như vậy. Lục Bảo, sau khi ta đi, ngươi sẽ được tự do, hãy sống một cuộc sống hạnh phúc nhé.” Tần Lam Nguyệt nói.

“Vương phi, không được!” Lục Bảo khóc nức nở.

Tần Lam Nguyệt hít sâu một hơi.

Sự việc xảy ra ngày hôm nay, sợ là không thể dễ dàng cho qua, nàng đã đốt Tần Tuyết Nguyệt thành ra bộ dạng như vậy, xem như đã ra tay ác độc, chuyện gì đến rồi sẽ đến thôi.

“Các vị, đi thôi.” Nói xong, nàng đứng lên đi ra ngoài.

“Bổn Vương không biết đêm này U Lan Các lại náo nhiệt như vậy.” Một giọng nói lạnh băng truyền đền.

Ngay sau đó, một thân áo tơi màu trắng đi đến, gần như hòa làm một với màu tuyết, vẻ mặt lạnh lùng, khiến bầu không khí xung quanh cũng ác liệt thêm một chút.

Tần Lam Nguyệt sửng sốt, Đông Phương Lý tới đây làm gì?



“Đêm đã khuya, Khương ma ma đến thăm Thất Vương phủ là có việc gì muốn làm sao?” Đông Phương Lý không nhìn nàng, đi đến trước mặt nữ quan.

“Nô tỳ tham kiến Thất Vương gia.” Nữ quan quỳ xuống hành lễ : “Đêm khuya nô tỳ đến quấy rầy, là có nguyên nhân, mong Vương gia thứ lỗi.

“A? Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Chuyện này.” Khương ma ma chẩn chừ trong chốc lát : “Thất Vương phi hành hạ hạ nhân đến chết, cho nên, Cung Chính Ti muốn mời Thất Vương phi đi một chuyến.”

“Hành hạ hạ nhân đến chết?” Đông Phương Lý trầm ngâm một lúc : “Dựa theo luật pháp của Đông Lục, tùy ý trượng sát* hạ nhân, sẽ tùy theo tình huống nặng nhẹ mà xử phạt.”

(* trượng sát : phạt trượng ( cái cây gậy to dài hồi xưa dùng để đánh phạm nhân) đến chết ) “Vâng.” Khương ma ma nói : “Kính xin Thất Vương gia minh xét.”

“Người Thất Vương phi hành hạ đến chết là ai? Khương ma ma có chứng cứ gì?” Đôi mắt Đông Phương Lý nheo lại : “Cung Chính T¡ hẳn là phải chú ý đến bằng chứng, không phải ngươi hiểu rất rõ sao?”

“Vâng.” Sắc mặt của Khương ma ma đầy nghiêm túc : “Lúc trước Cung Chính Ti nhận được tin tức từ Tam Vương phi, nói nha hoàn hồi môn của Thất Vương phi-Minh Hồng, bị ngược đãi, sai người đến cứu mạng. Ma ma của Cung Chính Tỉ tới đây dò xét tin tức, Thất Vương phi lại tìm mọi cách cản trở, nói Minh Hồng cô nương nhiễm bệnh, chúng ta cũng tin Thất Vương phi.”

“Không lâu sau đó, U Lan Các đi lấy nước, dập lửa cứu được Minh Hồng cô nương gần như đã tắt thở.

Chứng cứ Thất Vương phi hành hạ hạ nhân đến chết vô cùng rõ ràng, cho nên, mời Vương phi theo chúng nô tỳ đến Cung Chính Tỉ một chuyến, việc này chúng nô tỳ sẽ bẩm báo toàn bộ sự thật với Thái hậu nương nương.”

Tần Lam Nguyệt hạ mi mắt.

Hiện tại bàn cờ này đi đến đây, cho dù nàng mở miệng nói chuyện gì, cũng gặp phải tử cục.

“Chứng cứ vô cùng rõ ràng?” Ánh mắt sắc bén của Đông Phương Lý nhìn Khương ma ma : “Chứng cứ gì?”

Khương ma ma sửng sốt một lúc : “Minh Hồng cô nương trên người đầy thương tích, cận kề sắp chết, không phải đây là chứng cứ cực kỳ rõ ràng sao?”

“À.” Đông Phương Lý khóe miệng kéo lên, lộ ra nụ cười đầy đùa cọt : “Các ngươi chắc chắn người nọ là Minh Hồng?”

Lời Đông Phương Lý vừa nói ra, không chỉ khiến Khương ma ma ngây ngắn cả người, mà đến Tần Lam Nguyệt cũng hoàn toàn sửng sốt.

Người trong đống chăn đệm đó, không phải Minh Hồng thì là ai?

“Cung Chính Tỉ nỗi tiếng là công bằng công chính chẳng qua cũng chỉ như vậy, chưa phân biệt rõ ràng đã lập tức định tội lung tung.” Đông Phương Lý cười lạnh nói.

Trong lòng Khương ma ma hoảng hốt, vội vàng cho người đi kiểm tra nha hoàn nằm trong đống chăn đệm.

Người kiểm tra vén chăn lên, nhìn rõ ràng mặt người trong đó, lập tức xui lơ.

Nàng quỳ trên mặt đất : “Ma ma, chúng ta nghĩ sai rồi, đây không phải là Minh Hồng cô nương, là, là Hoa Thược Dược cô nương.”

“Hoa Thược Dược?” Sắc mặt Khương ma ma tương đối khó coi.

Lúc nàng đến, Tam Vương phi và Thất Vương phi đang giằng co.

Người trong chăn đệm hơi thở gần như không có, nàng cũng không kiểm tra, chỉ tưởng là Minh Hồng, ai ngờ, lại sai người rôi!

Trong lòng Khương ma ma chìm xuống đáy vực.

“Hoa Thược Dược phạm sai lầm, bị phạt đánh ba mươi bản lớn.” Đông Phương Lý thản nhiên nói : “Bổn Vương lệnh cho nàng ta dưỡng thương trong viện của Thất Vương phi, sao đến miệng của Khương ma ma lại thành Thất Vương phi hành hạ Minh Hồng cô nương đến chết?”

“Tội danh vu oan hoàng thân quốc thích ra sao, chắc hẳn Khương ma ma phải rõ hơn bổn Vương?”



“Là nô tỳ lỗ mãng.” Giọng nói của Khương ma ma trở nên khẩn trương.

Hoa Thược Dược là nha hoàn mà Vân phi nương nương ban cho Thất Vương gia. Có Vân phi làm chỗ dựa, ngoại trừ Thất Vương gia sẽ không có ai dám động đến nàng.

Thất Vương gia xử phạt Hoa Thược Dược, lại cố ý thu xếp Hoa Thược Dược ở trong viện của Thất Vương phi, chắc chắn là có dụng ý khác.

Vào lúc đó Cung Chính Ti lại phá hỏng sự việc, làm to lên, hiển nhiên là đã bị người khác lợi dụng.

Tại vòng xoáy quyền lực này, nàng chỉ là một nữ quan nho nhỏ, nếu như dính vào, bản thân chết ra sao cũng không biết.

Khương ma ma nghĩ như vậy, toàn thân trở nên lạnh buốt, đêm tuyết giá lạnh cũng không bù được sự lạnh lẽo trong lòng.

Nàng dập đầu máy cái : “Là do Cung Chính T¡ không điều tra rõ ràng, nô tỳ cam nguyện lĩnh phạt.”

Đông Phương Lý khẽ vuốt ống tay áo, phủi phủi bông tuyết trên người : “Vậy trở về lĩnh phạt đi, sự việc tối nay, ngươi biết nên xử lý ra sao.”

“Nô tỳ biết rõ.” Khương ma ma nặng nề dập đầu máy cái, mang người rời khỏi.

U Lan Các lại khôi phục yên bình.

Gió lạnh thấu xương mang theo những bông tuyết thổi đến, ánh sáng của đèn l*иg hơi yếu, Tần Lam Nguyệt đứng đối diện Đông Phương Lý.

“Cám ơn.” Tần Lam Nguyệt nói.

“À.” Đông Phương Lý lạnh lùng nhìn nàng : “Cám ơn?”

“Ừ, cám ơn ngươi.” Tần Lam Nguyệt thở ra một hơi.

Chuyện ngày hôm nay, nếu Đông Phương Lý không ra tay, nàng sợ bản thân không thoát nổi tội danh gϊếŧ người.

Đông Phương Lý thay Minh Hồng thành Thược Dược, không chỉ để Cung Chính Tỉ rời đi đơn giản như vậy.

Khương ma ma nhất định sẽ ý thức được đã bị lợi dụng, sẽ sinh ra khúc mắc với Tần Tuyết Nguyệt.

Đông Phương Lý đã hóa giải tử cục này, còn thuận tay lưu lại một quân cờ.

Người này, lòng dạ rất đáng sợ.

“Ngươi muốn báo đáp ra sao?” Đông Phương Lý nheo mắt lại.

Lúc chạng vạng tối, Đông Phương Lý ở hậu hoa viên của Cung Minh Ngọc, tận mắt nhìn thấy sự việc phát sinh trong U Lan Các.

Tần Lam Nguyệt đang bận rộn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, không có bắt kỳ sắc bén nào.

Lúc giằng co với Tam Vương gia thì tự tin, lúc đánh Hoa Thược Dược thì hung dữ, lúc hỏa thiêu Tần Tuyết Nguyệt thì quyết đoán, lúc chém đứt ngón tay của Trần nương nương thì đầy mãnh mẽ, tất cả đều không còn sót lại gì.

Lúc thì giống như Dạ Xoa, toàn thân đều có gai, lúc thì lại không mang theo bắt kỳ sắc bén nào.

Thật ra đâu mới là bộ mặt thật của nàng?

Đông Phương Lý hạ mi mắt, khóe miệng nhấp nhẹ.

Quả nhiên sự việc ngày càng thú vị.
« Chương TrướcChương Tiếp »