Chương 21

Chương 21

Trước ánh mắt của bà tử, hai người đàn ông to lớn vạm vỡ lại không dám giằng co, cả đêm lau phòng sạch sẽ, xóa đi mùi rượu nồng nặc.

Lục Bảo tuy không bị xâm hại, nhưng trong lòng không khỏi sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhọt.

Tần Lam Nguyệt võ vỗ tay của nàng, đi vào phòng bếp với bà tử.

Thức ăn đã được chuẩn bị tốt, bảy món ăn một món canh, xem như phong phú.

“Nương nương, đồ ăn của người đã chuẩn bị xong.” Bà tử cầm hộp đựng thức ăn đến : “Nô tỳ giúp người đem qua.”

Tần Lam Nguyệt nhăn mày.

Mấy món ăn kia màu sắc thoạt nhìn không tệ, nhưng, có một mùi gì đó rất lạ.

Tuy đã bị mùi hương của hương liệu mới lấn át, nhưng nàng vẫn ngửi được một mùi vị tanh tưởi nào đó.

Đó chính là mùi của nướ© ŧıểυ!

Trong lòng Tần Lam Nguyệt đột nhiên cảm thấy lạnh buốt.

Trộn lẫn nướ© ŧıểυ, nhả đàm vào trong thức ăn, loại thủ đoạn vô cùng tỉ tiện này, cuối cùng cũng bị nàng bắt gặp.

Nàng quét mắt nhìn mấy bà tử trong phòng.

Tất cả đều cuối đầu, không thấy được vẻ mặt của họ.

“Bà bếp Tô là ai?” Tần Lam Nguyệt hỏi.

Bà bếp Tô càng thêm hoảng sợ.

Bà ta lấy nướ© ŧıểυ từ trong chuồng ngựa, mỗi lần nấu cơm đều bỏ vào trong một chút, có gia vị che lắp, tưởng rằng sẽ không bị nhận ra.

Thế nhưng, Tần Lam Nguyệt đột nhiên gọi tên bà ta.

Trong lòng bà ta rất chột dạ, nhưng biểu cảm trên mặt lại không có gì khác thường, bước tới hành lễ : “Tham kiến Vương phi nương nương.”

“Ngươi chính là bà bếp Tô?” Tần Lam Nguyệt hạ mi mắt.

Lúc nãy, chính bà ta là người nói nhiều nhất, cũng chính là người bắt mãn nhất với nàng.

“Dạ.” Bà bếp Tô đáp lời.

“Ngươi ăn hết những món ăn này cho ta” Tần Lam Nguyệt chỉ vào bảy món ăn một món canh : “Không được để thừa lại dù chỉ một chút.”



Bà bếp Tô sửng sốt một lúc, vô thức hỏi lại : “Người nói sao ạ?”

“Ăn hết những món này, không được để thừa dù chỉ một chút.” Tần Lam Nguyệt lập lại : “Đừng để ta nói lại lần thứ ba.”

Vẻ mặt bà bếp Tô trở nên trắng bệch.

Những thức ăn này đều đã bị bà ta bỏ thêm nướ© ŧıểυ ngựa, vô cùng buồn nôn, làm sao có thể nuốt trôi?

“Vương phi nương nương, đây là đồ ăn của người, một bà bếp như nô tỳ làm sao dám động vào?”

“Những món ăn này là ta ban cho ngươi, ăn đi, ta sẽ ở đây nhìn ngươi ăn cho hết.” Tần Lam Nguyệt ngồi xuống : “Phải ăn hết tất cả.”

“Nếu như ngươi không ăn, thì chuẩn bị cuốn gói khỏi đây đi.”

Sắc mặt của ngươi ta tái mét : “Vương phi nương nương, nô tỳ tuyệt đối không dám động đến đồ ăn của người, kính xin nương nương đừng làm khó nô tỳ.”

“Ta bảo ngươi ăn thì ngươi phải ăn, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?” Tần Lam Nguyệt quát lớn : “Ngươi có chết cũng từ chối, có phải đã thêm thứ gì vào thức ăn hay không?”.

“Không có, không có, nô tỳ nào dám.” Bà bếp Tô chột dạ đáp.

“Nếu như không có, vì sao ngươi cứ liên tục từ chối? Hay là nói, ngươi rất ghét bỏ thức ăn bổn cung ban cho ngươi?”

Tần Lam Nguyệt nói.

“Lúc nãy người nhục mạ bổn cung nhiều nhát chính là ngươi, người gây khó dễ cho Lục Bảo cũng là ngươi, người ghét bỏ bổn cung cũng là ngươi, bà bếp Tô, trong vương phủ này, ngươi là người đứng dưới một người trên vạn người sao?”

Bà bếp Tô nghe Tần Lam Nguyệt nói vậy, sắc mặt hết trắng bệch lại tái mét.

Loại lời nói đại nghịch bất đạo như đứng dưới một người lại trên vạn người này, nếu như bị người có ý đồ xấu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ rơi đầu.

Vương phi nương nương rõ ràng đã biết bà ta thêm thứ gì đó dơ bẩn vào thức ăn, đây là đang cố tình tra tấn bà ta.

Hôm nay nếu bà ta không ăn hết, người Vương phi ngày thường trông như Dạ Xoa này, không chừng sẽ làm ra việc gì đó rất đáng sợ.

Bà bếp Tô suy đi nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, cầm lấy đôi đũa, chịu đựng sự buồn nôn, cố gắng ăn hết thức ăn.

Từ đầu đến cuối Tần Lam Nguyệt vẫn giữ nguyên dáng vẻ cười mà như không, nhìn chằm chằm bà ta.

Cho đến khi bà ta đem thức ăn ăn sạch mới bỏ qua.

“Tự mình tạo nghiệt, không thể sống.” Tần Lam Nguyệt nhẹ nhàng nói : “May mắn cho ngươi là hôm nay.

Lục Bảo không bị gì, các ngươi cũng coi như đã nhận sự trừng phạt, ta không so đo nữa.”

“Nhưng, nều như tái phạm lần nữa.” Giọng nói của nàng trở nên u ám : “Có thể sẽ không đơn giản như vậy đâu.”

“Đặc biệt là ngươi, bà bếp Tô, ngươi biết thế nào là địa ngục không?”



Bà bếp Tô cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ, lùi về sau hai bước, mặt mũi trắng bệch.

“Nếu ngươi còn dám có ý đồ xấu gì, ta không ngại cho ngươi biết thế nào là địa ngục đâu.” Tần Lam Nguyệt nói xong, đứng lên, chỉ vào rau củ và thịt tươi được đặt ở một bên : “Những thứ này, bỏ vào trong hộp đựng thức ăn.”

“Lục Bảo, đi.”

Lục Bảo vội vàng cầm lấy hộp đựng thức ăn, theo sau Tần Lam Nguyệt.

Đợi hai người đi xa, bà bếp Tô rốt cuộc nhịn không nỗi nữa, chạy ra ngoài nôn mửa dữ dội.

“Nương nương, thật xin lỗi.” Lục Bảo một bước nông một bước sâu đi theo sau : “Đều do nô tỳ làm hỏng việc. Hại người đến giờ vẫn chưa được dùng bữa.”

“Là tại ta sơ xuất.” Tần Lam Nguyệt nói : “Nếu không phải tại ta nói muốn bồ câu, sẽ không xảy ra loại chuyện này.”

Lục Bảo hít mũi : “Sao lại tại nương nương được? Nương nương cũng là vì Minh Hồng mà thôi.”

Nghe thấy Minh Hồng, vẻ mặt Tần Lam Nguyệt cứng đờ.

Minh Hồng!

Bây giờ trong U Lan Các, chỉ có một mình Minh Hồng đang hấp hối!

Nếu như có người ngay lúc này xông vào U Lan Các, sự việc của Minh Hồng sẽ không che giấu nỗi.

Gió lạnh như dao đánh úp lại, cơ thể Tần Lam Nguyệt trở nên cứng ngắc.

Lục Bảo gặp chuyện không may không phải là việc ngoài ý muốn, càng không phải trùng hợp, mà là do có người cố ý sắp xếp!

Cho dù hôm nay nàng không đi đến phòng nuôi bồ câu, cũng sẽ có chuyện xảy ra.

“Nương nương, người làm sao vậy?” Lục Bảo phát giác được có chuyện gì không đúng : “Hay là trong người không khỏe?”

“Lục Bảo, chuyện xấu.” Tần Lam Nguyệt nói : “Có khả năng chúng ta đã trúng kế điệu hỗ ly sơn.”

Sắc mặt Lục Bảo trở nên không tốt : “Nương nương, nô tỳ cũng ngửi được, hình như phát ra từ U Lan Các.

Đi về phía trước không bao lâu, đã có thể trông thầy ánh lửa.

Trong đêm tối, ngọn lửa hiện lên, nhuộm một màu đỏ tươi trong đêm tuyết. Nhìn vào trong ánh lửa đỏ rực, có thể thầy bóng người hoảng loạn.

Quả thật như nàng đã đoán, khi nàng trúng kề điệu hỗ ly sơn mà rời đi, đã có người xông vào U Lan Các.

“Nương nương.” Giọng nói của Lục Bảo run run : “Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

“Đi một bước tính một bước.” Tần Lam Nguyệt nói.