Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 15

Thân thể Minh Hồng và Lục ôm bệnh nhẹ, không thể gặp người khác. Tần Yên Nguyệt nói: “đợi thân thể bọn họ tốt hơn, ta tự mình sẽ dẫn Minh Hồng đi Tam Vương phủ thỉnh an.”

Nghe xong câu nói này, Tần Tuyết Nguyệt khóe miệng nở nụ cười có phần đắc ý.

Nàng mua chuộc người đến Vương phủ vận chuyển đồ đạc, thần không hay quỷ không biết Minh Hồng sắp phải chết sẽ được chuyển đến viện tử này.

Lời khi nãy của Tần Yển Nguyệt thừa nhận rằng Minh Hồng đang ở đây.

Kế tiếp, chỉ cần để người ta phát hiện khắp người là thương tích của Minh Hồng, nàng đã thành công rồi.

“Minh Hồng và Phỉ Thủy đều bị bệnh sao? Minh Hồng thể trạng cường tráng, ít khi bị bệnh, làm sao có thể nói đổ bệnh là đổ bệnh ngay được? Tần Tuyết Nguyệt giả bộ nói: “ài, bên cạnh người chỉ có hai đứa nha hoàn, ai đến chăm sóc cho cuộc sống sinh hoạt, ăn uống hàng ngày của ngươi?

“Chuyện này không cần người phải nhọc lòng suy nghĩ”Tần Yên Nguyệt đáp.

“Tỷ tỷ, tỷ giúp ta trông chừng Minh Hồng một chút đi.” Nàng thỉnh cầu: “Tam Vương phủ có rất nhiều ngự y y thuật cao minh, có thể ta sẽ giúp được gì đó cho ngươi. Tỷ tỷ dứt khoát từ chối, phải chăng có điều gì đó uẫn khúc? Hay là nói, tỷ tỷ có ý không muồn cho chúng ta gặp Minh Hồng?”

Tần Yển Nguyệt đáy lòng cười nhạt.

Người phụ nữ này, từng bước từng bước ép sát, đem nàng ta bức đến không còn đường lui.

Nếu như đổi lại là người khác, e là sớm đã bị vạch trần và trúng kế rồi.

Đáng tiếc thay, người Tần Tuyết Nguyệt gặp lại là nàng!

“Thất vương phi.” Nhũ mẫu hành lễ xong vẫn không chịu mở lời: “lão nô là nhũ mẫu của công chính ti, Tam vương phi đề thỉnh cầu Cung Chính Ti, nói rằng nha hoàn của nàng đã từng bị không phải người của mình ngược đãi, nên đã thỉnh cầu não nô đến đây.”

“Thất vương phi người hẳn biết rõ pháp luật của Vương triều Đông Lục, chúng nô bộc mặc dù thấp hèn, nhưng đều được ghi chép lại, nếu như không phạm lỗi quá nặng, chủ tử không thể tùy ý đánh gϊếŧ. Nếu Thất vương phi minh bạch, mời đem Minh Hồng cô nương gọi ra đây. Chỉ cần nàng ta lộ diện, lão nô sẽ lập tức hồi cung. Nếu như Thất vương phi không giao Minh Hồng ra đây, vậy thì đừng trách lão nô bẩm báo sự thật với thái hậu nương nương.”

Tần Yển Nguyệt chau mày.

Cung chính ti là thiết chế của các nữ quan trong triều đình có nhiệm vụ chọn ra các cung tần mỹ nữ, là tự tay thái hoàng thái hậu sáng lập ra.



Nghe đồn thái hoàng thái hậu tuổi nhỏ vì nhà nghèo mà bị bán làm nô bộc, khi còn nhỏ chịu hết khổ sở, may mà nàng ta gan dạ sáng suốt hơn người, thông minh thanh khiết, nhiều lần thoát chết, sau khi gặp được hoàng đề khai quốc liên thủ giành được thiên hạ một cách mạnh mẽ.

Bởi vỉ nàng ta tuổi còn trẻ mà đã trải qua nhiều gập ghềnh, căm thù đến tận xương tủy đối với chế độ nô dịch, muốn xóa bỏ chế độ này, động thái này gây ra rất nhiều phẫn nộ, Vương triều vừa mới thành lập thật nguy hiểm, vì để bình ổn sóng gió, nàng từ bỏ việc xóa bỏ chế độ nô bộc, thiết lập ra cung chỉnh ti, đồng thời ban bố chủ tử không thể tùy ý đánh gϊếŧ nô bộc, không thể tùy ý sử dụng hình phạt riêng, vân vân, hàng loạt luật lệ không phù hợp với triều đại phong kiến này.

Cung chính ti công minh chính trực, nếu như phát hiện chủ tử tùy ý đánh giệt nô bộc, thì sẽ can dự điều tra.

Tần Yến Nguyệt đối với thái hoàng thái hậu nhân vật truyền kì này vô cùng kính trọng, đối với cung chính ti cũng không cảm thấy chán ghét.

“Nhũ mẫu.” Thái độ của nàng ta cũng vài phần cung kính: “không phải bản cung không muốn giao Minh Hồng và Lục ra, ta thật sự có điều khó nói. Lục nha hoàn đó vẫn không ngừng ho khan, Minh Hồng và nàng ta ở cùng nhau, cũng nhiễm bệnh của nàng ta, người vừa nhìn đã thấy tiều tụy đi trông thấy.”

“Hai người bọn họ gần đây rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, là sợ sẽ lây bệnh cho người khác.

Có vị đại phu nghỉ ngờ hai người họ mắc phải bệnh lao, loại bệnh lao này tính truyền nhiễm rất cao, nếu như truyền nhiễm cho các ngươi, các ngươi lại truyền nhiễm cho người bên cạnh, thường xuyên qua lại, nói không chừng sẽ gây thành đại họa, ta quả thực không dám mạo hiểm.”

“Bệnh lao?” sắc mặt của Tần Tuyết Nguyệt hơi thay đổi.

Nàng có nghe Minh Hồng than phiền, Lục cả đêm ho khan, làm cho nàng ta không ngủ được.

Bệnh lao là một bệnh truyền nhiễm, nếu như nhiễm bệnh rồi, chẳng khác nào bị kết án tử hình.

“Là ngờ vực bệnh lao, hiện tại vẫn chưa chuẩn đoán chính xác, các ngươi nhìn đi.” Tẩn Yên Nguyệt đi đến trước cửa phòng Lục, đẩy cách cửa ra.

Cửa số trong phòng đều bị đóng kín, rèm tối được kéo lên, ánh sáng lờ mờ, kín không kẽ hở, vô cùng ngột ngạt.

Vừa mở cửa, liền có mùi máu tươi nồng nặc kéo tới.

Lục sắc mặt xanh xao hốc hác từ trên giường bệnh ngồi dậy, muốn hành lễ đón tiếp bọn họ, khẽ động mộ chút, phát ra tiếng ho khan làm kinh thiên động địa.

Khuôn mặt trắng bệch kia bởi vì ho khan mà trở lên đỏ bừng, nàng thò ra những ngón tay khô héo, muốn túm lấy cái gì đó, dùng lực vươn về phía trước.

Ngay sau đó, phun ra một ngụm máu tươi.



Máu tươi bắn trên mặt đất, thoạt nhìn thấy mà đau lòng.

Người bao vây xung quanh bị dọa nhẩy dựng lên, vội vã lùi lại phía sau.

“Đừng, đừng đi, các người đến rồi, ta, ta rót trà cho các ngươi. “Giọng nói của Lục như du hồn, nàng ta vật lộn đứng dậy, di chuyển một chút liền ho khan nửa ngày.

Mọi người nhìn Lục giống như gặp quỷ, vẻ mặt liền thay đổi.

Nha hoàn này gầy đi thành như này, vừa ho vừa thổ huyết, chín phần là bị bệnh lao.

Nếu như bị nhiễm rồi, bọn họ cũng chỉ có thể ở một nơi không có gió chờ chết mà thôi.

“Các ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, tình trạng hiện tại của bọn họ không thích hợp để gặp người khác.

“Tần Yên Nguyệt khép cánh cửa lại: “Minh Hồng và Lục đều ở trong phòng kia, nều như các ngươi không tin, đích thân vào trong kiểm tra một phen đi.”

“Có điều, trong phòng đó vân đóng cửa suốt, hai người họ bệnh ở chỗ nào, vừa bình thường đi vào, rất có khả năng đêm bệnh lao đến bên người, ba người nên suy nghĩ kí rồi hãy đi vào.”

“Mời.”

Mọi người ngơ ngác hai mắt nhìn nhau, ai cũng không dám hành động, không có người nào dám mạo hiểm tính mạng đi vào trong kiểm tra.

Trần ma ma cười hì hì đem bọc đồ tới bên cạnh Tần Yển Nguyệt: “Thất vương phi, làm phiền người thay ta giao cho Minh Hồng cô nương.”

Tần Yển Nguyệt không đưa tay ra, giống như không nghe tháy lời ban nãy của nàng ta.

Trần ma ma cũng xem như là có mặt mũi ở Tam vương phủ, bị coi thường, vẻ mặt không nén nổi giận dữ, không nói lời nào, đem bao đồ quăng vào lòng Tần Yên Nguyệt.

Bà ta cố ý làm Tần Yến Nguyệt mát mặt, dùng lực mạnh.

Tần Yển Nguyệt không ngò rằng lão bà này lớn đến nỗi làm người khác kinh ngạc, bị bà ta đầy, xuống mặt đất tuyết phía sau, nàng đánh một cái lảo đảo, dựa vào khung cửa mới không đến nỗi ngã nhào.

Tần Tuyết Nguyệt nhìn thấy màn này, khóe mắt hiện lên vài tia đắc ý, người phía sau nàng ta cũng khe khẽ tiếng cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »