Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 13

Lục Bảo, đem người tới nơi ấm áp. Tần Lam Nguyệt nắm chặt tay: “Ta không thể đυ.ng vào máu, ngươi có thể chứ?”

Lục Bảo nghe nói như thế, gật mạnh đầu: “Nương nương người không cần chạm vào, nô tỳ có thể.”

Nàng đem Minh Hồng đưa đến trong phòng của nàng.

Tần Lam Nguyệt nhìn qua vết thương trên người Minh Hồng.

Những vết thương này, có roi đánh, có khối sắt làm bỏng, còn có vết rạch của vật nhọn.

Xử lý có chút phức tạp.

Nàng nhìn hai tay mình không ngừng run rẩy, vô lực.

Làm phẫu thuật cần ổn định, tinh tế, kiên nhẫn, nàng không cách nào khống chế hai tay, không khâu vết thương được.

Nếu như không khâu lại cầm máu, Minh Hồng rất nhanh sẽ chết vì mất máu.

“Lục Bảo, ngươi đến phòng bếp cầm miếng thịt heo lại đây, ta dạy cho ngươi cách khâu lại vết thương.” Tần Lam Nguyệt nói: “Ngươi có năng lực rất tốt, cũng rất có thiên phú học tập, nhất định có thể học được.”

Giọng nàng lạnh lẽo lại kiên nghị: “Minh Hồng không thể chết, nàng chết rồi, hai chúng ta cũng không xong.”

Lục Bảo sững sờ, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”

Tần Lam Nguyệt nheo mắt lại, thanh âm yếu ớt: “Ta không thích Minh Hồng, cũng không muốn cứu nàng. Nhưng ngươi nghĩ xem, Minh Hồng bị thương nặng như vậy, làm thế nào đến Thất vương phủ? Ta có thể khẳng định, ba ngày trước, nàng đã không thể hành động rồi.”

“Minh Hồng chỉ còn lại chút hơi tàn đột nhiên xuất hiện trong viện chúng ta, sự tình sợ là không chỉ đơn giản như vậy.”

Tất cả mọi người biết, Minh Hồng là nha hoàn xuất giá của nàng.

Chuyện Minh Hồng rời khỏi phủ Thất vương tìm phủ Tam vương nương tựa, người biết vô cùng ít.

Nếu là Minh Hồng chết trong viện của nàng, còn là bị ngược đãi đến chết, chuyện này nếu là bị người cố ý bày ra lợi dụng, sợ là không cách nào kết thúc yên lành.

Minh Hồng không thể chết, ít nhất không thể chết lúc này.

“Nhanh đi.” Tần Lam Nguyệt nắm vuốt tay áo: “Việc này không nên chậm trễ.”



Lục Bảo cũng hiểu được sự tình không đơn giản, nàng nghiêm mặt, nặng nề mà gật đầu, vội vàng đến phòng bếp cầm mấy miếng thịt heo sống đến.

“Nước nóng, áo cắt thành từng dải đem đun sôi lên, rượu mạnh, nến, muối ăn.” Tần Lam Nguyệt một bên phân phó, một bên đem y phục cắt thành các dải, đem đi cầm máu cho Minh Hồng: “Mau đi chuẩn bị những vật đó.”

“Vâng.”

Lục Bảo rất nhanh nhẹn, sau khi chuẩn bị đủ đồ vật, dưới sự chỉ dẫn của Tần Lam Nguyệt, làm sạch vết thương cho Minh Hồng.

Hiện tại nhiệt độ cơ thể nàng ấy quá thấp, rơi trạng thái sốc, trước hết cần khôi phục nhiệt độ cơ thể. Lục Bảo, chuẩn bị nước ấm, phải giữ nhiệt độ của nước ngang với nhiệt độ cơ thể, ngón tay vừa bỏ vào là cảm giác độ ấm của nước.” Tần Lam Nguyệt nói.

Đợi nhiệt độ cơ thể nàng ấy khôi phục, tính mạng được giữ lại rồi xử lý vết thương, trong khoảng thời gian này, ta dạy ngươi cách khâu vết thương.

Nàng từ trong tay áo lấy ra kim khâu, kìm giải phẫu, cùng chỉ y tế.

Những vật này xuất hiện lúc nàng bảo Lục Bảo đi phòng bếp lấy thịt heo.

Đồ vật không nhiều, dùng để khâu vết thương ngoài là đầy đủ.

“Khâu vết thương có rất nhiều loại, ta dạy cho ngươi cách đơn giản nhất.” Tần Lam Nguyệt luồn chỉ, khâu lại, thắt nút trên miếng thịt heo, tốc độ nhanh mà lưu loát.

“Có thể học được sao?”

Lục Bảo gật gật đầu: “Có thể.”

Nàng vốn là khéo tay, luyện tập vài lần trên miếng thịt heo đã có thể làm được.

“Trước tiên xử lý vết thương trên cánh tay.” Tần Lam Nguyệt dạy Lục Bảo làm sạch vết thương trên tay Minh Hồng, sau đó khâu lại rồi băng bó.

Lục Bảo lúc đầu không quen lắm, về sau quen thuộc rồi, tốc độ cũng nhanh hơn.

Từ những chỗ không nguy hiểm đến tính mạng như tứ chi, dần dần đến nửa người trên, cuối cùng mới đến gương mặt.

“Nương nương.” Lục Bảo có chút nghẹn ngào: “Làm sao bây giờ?Vết thương trên mặt Minh Hồng thật đáng sợ, ta không đành lòng nhìn, cũng không dám ra tay.”

Tần Lam Nguyệt liếc qua.

Vết thương kia, là dùng dao rạch, từ khóe mắt vạch đến khóe miệng, trái phải một đường.



Thời gian dài không được xử lý, vết thương đã sinh mủ, dẫn đến mặt Minh Hồng sưng vù.

Vết thương rất dài, rất sâu, rất đáng sợ, một khi xử lý không tốt, sẽ ảnh hưởng đến mắt.

“Lấy mủ ra”. Nàng nói: “Lục Bảo, ngươi hẳn phải biết nên làm như thế nào mà? Chính là dùng dao rạch, lấy mủ trong vết thương ra, ta sát trùng cho nàng.”

Tần Lam Nguyệt lấy dung dịch ô-xy già còn sót lại không nhiều ra, dùng nước sôi để nguội pha loãng.

Chờ mủ chảy khô xong, dùng nước muối sinh lí tự chế cọ rửa, lại dùng dung dịch ô-xy già pha loãng trừ độc sát trùng.

“Tạm thời không phải khâu, băng bó lại trước.”

Nàng nắm chặt cổ tay Minh Hồng.

Mạch tượng yếu ớt, nhịp tim cũng rất yếu ớt, mất máu dẫn đến huyết áp cực thấp, còn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.

“Nương nương, nhiệt độ cơ thể Minh Hồng không dễ dàng gì mới tăng lên, nhưng nàng lại phát sốt, toàn thân đều nóng hổi.” Lục Bảo nói: “Làm sao bây giờ? Chúng ta hay là cứ gọi thái y đi?

“Tạm thời chưa được.” Tần Lam Nguyệt nói: “Hiện tại Minh Hồng bất kỳ lúc nào đều có thể chết, không thể tuỳ tiện gọi người đến, Lục Bảo, ngươi đi ra ngoài trước, dọn sạch sẽ máu tươi trong viện, một chút vết tích cũng không thể lưu lại.”

Lục Bảo vội vàng làm theo.

Sau khi nàng ra ngoài, Vẻ mặt Tần Lam Nguyệt lạnh đi.

Chủ tử dùng tư hình với nô tài, loại tội này có thể lớn có thể nhỏ, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng đều có thể nhắm mắt cho qua, nhưng nếu xảy ra chết người, chuyện không còn đơn giản nữa.

Tùy ý đánh chết hạ nhân, còn là ngược đãi đến chết, dù có là Vương phi cũng bị trừng phạt.

“Nương nương, không xong rồi.” Nàng thở hồng hộc: “Nô tỳ nhìn thấy, nhìn thấy bọn hắn tới.”

Tần Lam Nguyệt đang lau người cho Minh Hồng, quay đầu nhìn thấy Lục Bảo toàn thân bẩn thỉu, dính đầy bông tuyết cùng bùn nhão, tóc cũng có chút tán loạn, giống như bị đánh ngã lăn trên tuyết.

“Là ai làm khó dễ ngươi?” Nàng nhíu mày: “Đừng có gấp, từ từ nói.”

“Không có, không ai làm khó nô tỳ, là lúc nô tỳ bốc thuốc trở về, nhìn thấy Tam Vương Phi dẫn người tới, nô tỳ nhất thời sốt ruột, đi nhanh nên bị ngã mấy lần. Nô tỳ không có gì đáng ngại. Nương nương, người nhanh nghĩ đối sách đi.” Lục Bảo sắp khóc: “Tam Vương Phi là mang theo ma ma của Cung Chính Ti đến.”

Lục Bảo còn chưa nói dứt, một trận tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Không chờ các nàng ra mở, cửa liền bị đá văng ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »