Chương 11

Chương 11

Trong U Lan Các.

Lục Bảo nước mắt lưng tròng dọn dẹp bình hoa vỡ, bờ vai không ngừng run rẩy.

Tần Lam Nguyệt nằm trên giường nhìn nàng ấy như vậy, thở dài mấy hơi.

“Lục Bảo, ta không sao, ngươi đừng khóc nữa.”

Lục Bảo hít hít mũi: “Vương gia và Vương phi vốn có hiềm khích, lại vì chuyện của nô tỳ mà cãi nhau với Vương gia, chỉ e sau này, e là…”

“Ta nào có cãi nhau với y. Nói ra có thể ngươi không tin, là bình hoa tự vỡ, ta và Đông Phương Lý đều không đυ.ng đến nó.” Tần Lam Nguyệt nói.

“Vương phi, người đừng lừa nô tỳ, bình hoa đang yên đang lành sao mà tự vỡ được? Chắc chắn là hai người cãi nhau.”

Tần Lam Nguyệt không biết phải giải thích loại chuyện này như thế nào, cũng lười giải thích: “Đừng nghĩ bậy nữa, ngươi dọn xong bình hoa rồi qua đây, ta giúp ngươi chẩn bệnh, đến bước này chỉ có thể mong không bị mắc bệnh lao.

Lục Bảo dừng tay lại, mảnh vỡ của bình hoa rơi trên đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Cơ thể nàng ấy run lên dữ dội, mặt cũng trắng bệch: “Nương nương.”

Nàng ấy dùng sức mà đập đầu xuống đất, nghẹn ngào: “Nương nương, nô tỳ không sao, nô tỳ bị cảm lạnh nên mới ho, không phải bệnh lao, không phải bệnh lao, nương nương đừng đuổi nô tỳ đi.”

Tần Lam Nguyệt hơi ngẩn người.

Sau đó mới nhớ ra, ở nơi này, bệnh lao bị coi là bệnh chẳng lành, một khi bị phát hiện sẽ bị chuyển đến nơi không người để chờ chết.

Lục Bảo liều mạng giấu tình trạng bệnh, sợ bị mình đuổi đi.

“Ta không có ý này.” Giọng nàng trở nên ôn hòa hơn: “Những triệu chứng của ngươi bây giờ rất giống bệnh lao, nhưng mà, lao có rất nhiều loại, bị nhiễm khuẩn cũng sẽ có rất nhiều loại. Ta muốn chẩn bệnh cho ngươi rồi mới dùng Hồng Dược.”

“Yên tâm đi, ta sẽ không đuổi ngươi đi, ta sẽ trị khỏi bệnh của ngươi.”

Lục Bảo do dự một hồi, khóc cạn nước mắt, nơm nớp lo sợ đến bên cạnh Tần Lam Nguyệt.

Tần Lam Nguyệt lấy một cái ly áp lên lưng nàng ấy.

“Ngươi hét to một chút.”

Lục Bảo làm theo.



Tần Lam Nguyệt cần thận nghe, có thể nghe được trong phổi phát ra tạp âm, ngực và phổi đều có nước đọng.

Nhưng, dùng cách này không chẩn chính xác được.

Viêm phổi và bệnh lao có nhiều biểu hiện lâm sàng tương đối giống nhau, muốn chẩn đoán chính xác cần thông qua cách tương tự như kính soi đờm mới chắc chắn được nhiễm loại khuẩn nào.

Bây giờ nàng không có điều kiện.

“Lục Bảo, ta đưa ngươi một đơn thuốc trước.” Tần Lam Nguyệt lấy giấy bút viết mấy vị thuốc: “Ngươi uống theo đơn thuốc này.”

Lục Bảo vẫn luôn thấp thỏm nhìn nàng.

Thấy nàng không có ý định đuổi nàng ấy ra ngoài mới thở phào một hơi.

Tần Lam Nguyệt vuốt ve chiếc nhẫn, sau khi xuất hiện một bình rượu Cam Lộ cũng không phản ứng nữa.

Nàng dùng đủ mọi cách, muốn khống chế chiếc nhẫn, khống chế hư không xuất hiện tòa nhà y dược, đều không thành công.

Giai đoạn này phải tuân theo điều trị.

Dựa theo đơn thuốc của nàng kê, Lục Bảo dùng một tuần.

Thoáng cái bảy ngày trôi qua.

Bệnh tình của Lục Bảo không những không thuyên giảm thậm chí còn nặng thêm, mỗi lần ho là dường như muốn ho cả phổi ra ngoài.

Tần Lam Nguyệt hơi nóng ruột.

Nếu quả thật Lục Bảo bệnh lao, e là đến giai đoạn mở, sẽ truyền nhiễm mà không có thuốc chữa, đây không phải chuyện đùa.

Nàng phải có biện pháp gì đó.

Tần Lam Nguyệt lấy giấy bút ra, viết viết vẽ vẽ, sửa không ít chỗ trên đơn thuốc, kê đơn thuốc mới, chuẩn bị đưa Lục Bảo dùng thử xem hiệu quả ra sao.

“Vương phi nương nương, cơm đến rồi.” Lục Bảo đẩy cửa vào, đặt cơm lên bàn, nhìn nàng đang vẽ vẽ viết viết gì đó, đi qua xem thử, nhưng một chữ cũng không hiểu.”

“Vương phi đang viết gì thế ạ?”

“Chỉnh lại đơn thuốc.” Tần Lam Nguyệt: “Ta thêm vào mấy vị thuộc vào đơn thuốc đại phu cho ngươi, thử hiệu quả trước.”

“Lục Bảo nói: “Trước giờ nô ty không biết nương nương còn biết y thuật.”

“Ngươi không biết nhiều lắm.” Tần Lam Nguyệt ra vẻ thần bí đứng lên: “Lục Bảo, đây là bí mật của ta, ngươi nhất định không được nói ra.”



Lục Bảo cười nói: “Nô tỳ sẽ không nói lung tung, hôm nay trời lạnh lắm, người nhanh ăn cho nóng.”

Tần Lam Nguyệt quay người qua, thấy mắt nàng ấy đỏ hoe, hình như mới khóc xong, cau mày: “Sao mắt lại sưng như thế này, lại có người bắt nạt ngươi?”

Kể từ lần ra oai phủ đầu trước, không ai dám động đến Lục Bảo, ngày thường bọn họ yên ổn trôi quá.

Mới có bảy ngày, lại có người không có mắt mà đến cửa?

“Không, không phải. Không ai bắt nạt nô tỳ cả, là vì con mèo của nô tỳ chết.” Mắt Lục Bảo lại đỏ hoe: “Là một con mèo nô tỳ nhặt được, nó ngoan ngoãn dễ thương, vô cùng bám người, gần đây bỗng dưng nó mất tích, hôm nay ở phòng củi bị phát hiện, khi nô tỳ đi qua, nó liếc nhìn nô tỳ một cái rồi đi.”

“Nô tỳ cùng ăn cùng ngủ với con mèo đó, tình cảm cũng nhiều, nó chết rồi, nô tỳ đau lòng quá nên khóc một trận, khóc đến sưng mắt để nương nương chê cười.”

Đột nhiên Tần Lam Nguyệt đứng dậy: “Con mèo mấy ngày này ở cùng ngươi? Mỗi đêm đều ngủ cùng ngươi?”

Lục Bảo gật đầu.

“Lục Bảo, dẫn ta đi xem con mèo.” Nàng cau mày, tùy tiện mặc một chiếc áo bông rồi vội vã đến nơi chôn con mèo.

Nàng đào còn mèo ra khỏi mặt đất đông cứng, dùng dao chuẩn bị mỗ con mèo.

“Nương nương.” Lục Bảo sợ tái mặt vội quỳ xuống: “Nó đã chết rồi, người tha nó đi.”

Tần Lam Nguyệt không động đậy.

Nàng dùng khăn mặt cho miệng và mũi, ruột dê làm bao tay.

Mèo vừa chết không bao lâu, thời tiết cũng lạnh, bề mặt đã đông cứng, cơ quan được giữ rất tốt.

Nàng giải phẫu con mèo.

Tay nàng vẫn còn run rẩy, áo bông ướt đẫm hơn nửa.

Sau khi trở về phòng, cả người không còn chút sức lực.

“Bổn vương không biết ngươi có đam mê đặc biệt với mèo chết.” Trong căn phòng hẻo lánh, giọng nói lạnh lùng của Đông Phương Ly truyền đến.

Tần Lam Nguyệt nằm trên giường nghỉ ngơi, không chút ngạc nhiên: “Vương gia đến làm gì?”

“Tiến cung.”

“Tiến cung?” Tần Lam Nguyệt cau mày.