Dưới sự dụ dỗ liên tục của Đỗ Kỷ, cô bóc vỏ tôm và cắn một miếng thịt tôm.
Sau đó, cô không thể dừng lại nữa.
Nhìn thấy Dương Nhạc ăn tôm một cách táo bạo như vậy, chàng trai trẻ kia vô cùng sửng sốt nhưng cũng đầy ghen tị, và hâm mộ Đỗ Kỷ ở bên cạnh Dương Nhạc.
Mẹ kiếp, tên này mời nữ thần đi ăn tối, thay vì đến khách sạn sang trọng ăn một bữa thịnh soạn, anh ta lại chỉ dùng vài món phụ của quán ăn khuya để đuổi nữ thần đi. thật là bủn xỉn!
Nhưng nữ thần này lại ăn rất vui vẻ!
Điều này thực không hợp lẽ thường!
Một nữ thần vừa xinh đẹp vừa khí chất như cô ấy hẳn phải thích ăn đồ Tây chứ không phải ăn ở quán ăn khuya, quá mất giá!
Lúc này, cánh tay của nam thanh niên đã bị bạn gái nhéo mạnh!
Ngay sau đó, bạn gái anh ta lạnh lùng nói: “Tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài rồi, còn nhìn nữa! Người phụ nữ đó có tình cảm với người đàn ông kia nên sẽ cùng anh ta đi ăn ở quán ăn khuya. Nếu anh đi mời người phụ nữ đó thì dù cho có là bữa tiệc lớn kiểu Pháp chính thống thì người phụ nữa kia cũng không thèm liếc nhìn anh đâu. Không tin thì anh cứ thử xem?"
Chàng trai nhanh chóng chịu đựng đau đớn và cầu xin tha thứ: "Ôi bảo bối, nhẹ chút, nhẹ chút. Trong lòng anh chỉ có em thôi. Anh không dám dây dưa với người khác".
Mọi người nghe thấy đều cười nhạo.
Ăn xong, Đỗ Kỷ đang định thanh toán thì phát hiện trong túi không đủ tiền.
Vì thế anh trơ mặt ra nhỏ giọng nói: "Ừm... em có tiền lẻ không? Còn thiếu mười một tệ."
Mọi người đều sửng sốt, sau đó cùng nhau khinh thường Đỗ Kỷ.
Đặc biệt là chàng trai ghen tị với diễm phúc của Đỗ Kỷ kia.
Bây giờ, anh ta cười nhạo thẳng về phía Đỗ Kỷ, trong lòng càng hả hê: “Mẹ kiếp, đúng là một tên quỷ nghèo, Ngay cả một bữa ăn khuya cũng không mời nổi. Hừ hừ, cô gái kia chắc chắn sẽ mắng tên quỷ nghèo này vài câu rồi vứt bỏ ten quỷ nghèo đo!"
Lúc này trong lòng Dương Nhạc có chút không vui.
Trước đây, có không ít những phú nhị đại đã xếp hàng để đãi cô một bữa ăn kiểu Pháp nhưng cô đều đẩy họ đi.
Hôm nay Đỗ Kỷ mời cô đi ăn ở quán ăn khuya, cô cũng không ghét bỏ Đỗ Kỷ keo kiệt.
Như vậy cũng coi như khá rộng lượng nhỉ?
Nhưng Đỗ Kỷ lại bảo cô ra tính tiền, anh chàng này thực sự là người giỏi nhất trong số những người đàn ông keo kiệt!
“Bà đây sẽ không bao giờ đi ăn với anh nữa.”
Trong lòng Dương Nhạc thầm mắng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh lấy từ trong túi ra một trăm tệ, đập lên bàn, lạnh lùng nói: “Quên đi, anh cứ cất tiền đi. Bữa này tôi mời anh. "
Nói xong, cô đứng dậy rời đi, thậm chí không tìm ông chủ để lấy lại tiền thừa.
Đỗ Kỷ vội vàng đuổi theo Dương Nhạc.
Những thực khách còn lại đều mắng anh là loại ăn cơm mềm, là kẻ bất lực nhưng anh đều giả vờ như không nghe thấy.
Dương Nhạc đi phía trước, Đỗ Kỷ đuổi theo phía sau, đồng thời giải thích.
Cả hai cứ dây dưa như vậy đi đến một giao lộ. Lúc này, một chiếc BMW X7 lao về phía Dương Nhạc rồi phanh gấp đột ngột ở bên trái Dương Nhạc.
Đỗ Kỷ đứng ở bên trái Dương Nhạc.
Khi chiếc BMW phanh gấp, gương chiếu hậu đã đập vào đồng hồ của Đỗ Kỷ.
Vỏ đồng hồ bị nứt, Đỗ Kỷ vô cùng đau lòng.
Đây là di vật do Bão Thạch tán nhân để lại cho Đỗ Kỷ.
"Có biết lái xe không thế?"
Đỗ Kỷ rống lên mắng tài xế trong xe.
Cánh cửa chiếc BMW được đẩy ra, một chàng trai trẻ mặc vest chỉnh tề, khuôn mặt nhẵn nhụi bước ra khỏi xe.
Người này không để ý tới Đỗ Kỷ, trực tiếp hỏi Dương Nhạc: "Jessica, thằng nhãi này là ai?"
Đỗ Kỷ sửng sốt một lúc mới nhận ra Jessica hẳn là tên nước ngoài của Dương Nhạc.
"Anh ta là bạn tôi."
"Bạn gì cơ? Tôi là chồng của em đấy!"
Đỗ Kỷ liếc mắt nhìn ra, người đàn ông mặc vest không biết mình là ai này đang muốn cạy góc tường nhà mình, muốn đưa cho mình cái nón xanh!
Vì vậy Đỗ Kỷ đã tuyên bố chủ quyền với Dương Nhạc.
"Em đã kết hôn?"
Người thanh niên mặc vest kinh ngạc nhìn Đỗ Kỷ, giọng nói đột ngột đề cao lên quãng tám.
"Vẫn chưa nhưng sẽ sớm thôi. Anh ấy tên Đỗ Kỷ là vị hôn phu của tôi." Dương Nhạc cười nhạt nói.
"Hô, hóa ra em chưa lập gia đình,"
Người mặc vest thở phào nhẹ nhõm, quay người hỏi Dương Nhạc: "Cậu ta làm nghề gì?"
"Anh ấy là đồng nghiệp của tôi."
Dương Nhạc vẫn chọn điểm tốt mà nói.
Nếu cô nói với người đàn ông mặc vest rằng hai ngày trước Đỗ Kỷ chỉ là một nhân viên tạm thời, lương tháng chỉ có một nghìn ba trăm tệ... Người đàn ông mặc vest nhất định sẽ càng coi thường Đỗ Kỷ hơn.
"Cậu không xứng với Dương Nhạc."
Người đàn ông mặc vest hếch mũi lên, vẻ mặt khinh thường nói với Đỗ Kỷ: "Nếu cậu còn có chút tự mình hiểu mình nào thì tôi khuyên cậu nên chia tay với Dương Nhạc càng sớm càng tốt."