Đỗ Kỷ không nói gì, dùng dao rạch một đường 5 cm ở bụng trên bên phải của bệnh nhân.
Sau đó dùng dao điện để cầm máu, Đỗ Kỷ dùng một chiếc kẹp để tách rời phúc mạc ra.
Cuối cùng, Dương Nhạc cắm một thiết bị thu hút vào trong đó.
Vùng bụng trên bên phải là vị trí của túi mật. Viêm túi mật không gây ra mủ.
Nếu bệnh nhân bị viêm túi mật thì máy hút không thể hút được mủ.
Nhưng nếu bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp thì máy hút sẽ hút nước mủ trong cơ thể bệnh nhân ra ngoài.
"Đỗ Kỷ, tôi không tin cậu còn tốt hơn so với siêu âm BI Nếu như mủ được hút ra ngoài thì tôi sẽ uống hết mủ!" Vương Hải thấp giọng nói.
“Nếu hối hận thì sao?” Đỗ Kỷ dừng một chút, hỏi Vương Hải.
"Hừ, nếu hối hận thì tôi sẽ bị em họ nhỏ nuôi dưỡng! Tôi lập tức từ chức rời khỏi bệnh viện!"
Không ngờ, Vương Hải vừa dứt lời, trong ống hút của thiết bị xuất hiện một cục mủ lớn màu vàng đỏ.
Vương Hải sửng sốt, Dương Nhạc cũng vậy!
Đó thực sự là viêm ruột thừa cấp! Siêu âm B đã chẩn đoán sai.
Anh chàng Đỗ Kỷ đó thực sự tốt hơn siêu âm B? Hẳn là đoán bừa đi?
Sau khi hút hết mủ, Đỗ Kỷ đặt dụng cụ hút lên gạc vô trùng để tránh làm nhiễm bẩn bàn mổ.
Sau đó, anh sử dụng kẹp tiến hành tách rời phúc mạc bụng.
Một thứ dày đặc màu đen tím nhanh chóng xuất hiện trong tầm nhìn của ba người.
Thứ này, ngay cả vài bác sĩ cũng sẽ nhận ra. Đó là một đoạn ruột thừa bị viêm sinh mủ. "Anh Vương, hiện tại tôi cho anh hai lựa chọn."
Đỗ Kỷ nghiêng đầu liếc nhìn Vương Hải, trêu chọc nói: "Hoặc là anh uống mủ hoặc là từ chức rồi cút đi!"
Da thịt trên mặt Vương Hải không ngừng run lên giống như bị điện giật.
Đương nhiên là anh ta không muốn uống mủ.
Việc từ chức cũng là điều không thể.
Cho nên anh ta dùng phương thức trầm mặc để chơi xấu.
“Được rồi, Đỗ Kỷ, đừng ức hϊếp anh Vương quá, nhanh chóng hoàn thành cuộc phẫu thuật này đi.” Dương Nhạc vội vàng hòa giải.
Lời vợ nói không thể không nghe nên Đỗ Kỷ nhanh chóng cắt bỏ đoạn ruột thừa của bệnh nhân.
Trên thành túi mật của bệnh nhân còn sót lại mủ, đã nhanh chóng được Đỗ Kỷ dùng kẹp tách ra sạch sẽ.
Thao tác này tưởng chừng dễ dàng nhưng thực hiện lại không hề dễ dàng.
Thành túi mật rất mỏng, nếu bác sĩ phẫu thuật không kiểm soát tốt lực thì túi mật của bệnh nhân sẽ bị thủng.
Nhưng Đỗ Kỷ lại làm rất nhanh và nhẹ nhàng.
Đỗ Kỷ hoàn thành toàn bộ thao tác trong vòng chưa đầy năm phút.
Phẫu thuật xong, Dương Nhạc đích thân cởi găng tay cho Đỗ Kỷ.
Cô nhỏ giọng nói: “Báo cáo siêu âm B không có nội dung nào cho phép chúng tôi xác định bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp. Nhưng chỉ nhìn thoáng qua có thể thấy bệnh nhân bị viêm
ruột thừa cấp. Anh làm thế nào vậy?”
"Đây là một kỹ năng đặc biệt được ông ngoại truyền lại cho tôi. Không thể dễ dàng truyền lại cho người khác."
Đỗ Kỷ dừng một chút, cười nói: “Nếu em muốn học, sau khi sinh cho anh một đứa con thì anh sẽ truyền lại tất cả bí kíp
độc môn của anh cho em”
Dương Nhạc phỉ nhổ, trừng mắt nhìn Đỗ Kỷ xem thường một cái.
Hai phút sau, bệnh nhân Chu Thiết được đưa lên giường phẳng, đẩy ra khỏi phòng mổ.
"Phẫu thuật xong nhanh như thế sao?" "Chắc không phải là phẫu thuật thất bại chứ?"
“Nếu anh Thiết có gì không hay xảy ra, có tin là tôi sẽ san bằng cái bệnh viện nhỏ này của các người hay không?”
Ba người anh em của bệnh nhân Chu Thiết đều mồm năm miệng mười kêu gào.
Lúc này, thuốc mê rốt cục hết tác dụng, Chu Thiết vừa mới tỉnh lại.
Nhìn thấy Chu Thiết mở mắt, chàng trai tóc vàng vội vàng hỏi: "Anh Thiết, anh tỉnh rồi! Anh cảm thấy thế nào?"
"Không đau cũng không ngứa, không sao." Chu Thiết nói xong, đã ngồi dậy khỏi giường băng.
Một cơn đau nhẹ truyền đến từ bụng trên bên phải, anh ta rít lên một tiếng, hít một hơi lạnh, liếc nhìn bụng mình.
"Vết thương đã được khâu lại, nghĩa là ca phẫu thuật của tôi đã hoàn thành. Bác sĩ Dương, tôi không sao chứ?" Chu Thiết nói.
Cho đến bây giờ anh vẫn nghĩ người thực hiện ca phẫu thuật cho mình là Dương Nhạc.
"Anh trở về nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại tới đây cắt chỉ" Dương Nhạc nói.
"Cám ơn bác sĩ Dương, cô đã cứu tôi một lần, về sau tôi nhất định sẽ báo đáp cô." Chu Thiết cảm kích nói.
"Không có gì, chỉ cần thanh toán tiền thuốc men là được." Dương Nhạc cảm thấy có chút chột dạ.
Rõ ràng là Đỗ Kỷ đã cứu Chu Thiết, nhưng Dương Nhạc cô lại cướp công của Đỗ Kỷ.
Biết mình chưa thanh toán tiền thuốc men, Chu Thiết lập tức nháy mắt với chàng trai tóc vàng.
Tóc vàng nhanh chóng trả tiền.
Thái độ đó thực sự là cúi đầu khom lưng đầy kính trọng.
Sau khi trả tiền, Chu Thiết và những người khác rời đi.
Một số y tá trẻ ngay lập tức chạy tới khen ngợi y thuật của Dương Nhạc, chỉ mất vài phút đã hoàn thành ca phẫu thuật kia.
Càng khen ngợi, Dương Nhạc càng cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng, cô không nhịn được nữa nói: “Ca phẫu thuật vừa rồi kỳ thực là do Đỗ Kỷ thực hiện. Hơn nữa, bệnh nhân thật sự bị viêm ruột thừa cấp nhưng lại bị siêu âm B chẩn đoán nhầm là viêm túi mật”
Các y tá nhỏ đều ngây người, choáng váng.
Tất cả bọn họ đều nhìn Đỗ Kỷ với ánh mắt kinh ngạc.
Thật không ngờ một nhân viên tạm thời như Đỗ Kỷ cũng có thể tiến hành phẫu thuật.
Hơn nữa, vừa rồi chính Đỗ Kỷ còn khẳng định siêu âm B đã chẩn đoán nhầm bệnh nhân viêm ruột thừa cấp là viêm túi mật cấp tính.
Về vấn đề này, Đỗ Kỷ và Vương Hải đã tranh cãi nảy lửa.
Kết quả là, sự thật có giá trị hơn lời nói. Siêu âm B thực sự đã chẩn đoán sai còn Đỗ Kỷ chẩn đoán chính xác.
Chàng trai này xem bệnh lại chuẩn hơn cả siêu âm BI
Sau này anh ấy nhất định sẽ phát đạt, nhất định phải có quan hệ tốt với anh ấy, không thể đắc tội anh ấy.
Ngay sau đó, các y tá nhỏ lập tức thay đổi mục tiêu, mạnh mẽ đi nịnh bợ Đỗ Kỷ.
Nhìn thấy Đỗ Kỷ bị đám phụ nữ vây quanh, trong lòng Vương Hải vừa chua xót vừa ghen tị, không khỏi thấp giọng nói: "Hừ, sao cậu ta lại lợi hại như vậy? Cậu ta chỉ gặp may thôi, coi như chỉ đúng được lần này."
Câu này vừa lúc để Dương Nhạc ở bên cạnh nghe được.
"Bác sĩ Vương, anh đã thua cược với Đỗ Kỷ. Đỗ Kỷ không ép anh uống mủ, đó là vì Đỗ Kỷ rộng lượng. Nhưng anh lại đi nói xấu Đỗ Kỷ, anh còn biết xấu hổ không?" Dương Nhạc nhỏ giọng nói.
Lời nói này lập tức khiến Vương Hải phải che mặt bỏ chạy.
"Anh đứng lại đó cho tôi!"
Đỗ Kỷ quát lên, trấn trụ Vương Hải.
"Cậu muốn thế nào?" Vương Hải có chút bất an.
Đỗ Kỷ lấy máy hút từ phòng mổ ra, trong máy hút vẫn còn rất nhiều dịch mủ.
"Hoặc là anh uống nó hoặc anh từ chức rồi cút đi!"
Giọng Đỗ Kỷ lạnh lùng: “Anh thua cược thì phải chấp nhận”
Vương Hải bất lực. Anh ta nhìn Dương Nhạc cầu cứu. Trong lòng Dương Nhạc khinh thường, thâm mắng Vương
Hải nói chuyện như rắm nhưng ngoài miệng lại hòa giải: “Đỗ Kỷ, chúng tôi đều là đồng nghiệp, đừng đi quá xa.”
“Tôi có đi quá xa không?”
Đỗ Kỷ cười lạnh một tiếng, quay đầu nói với Vương Hải: "Trước khi tôi phẫu thuật, anh đã sỉ nhục tôi như thế nào? Anh dám nói cho mọi người biết sao?"
Vương Hải do dự không dám nói rõ.
Anh ta mắng Đỗ Kỷ là kẻ cạp váy để đi lên, là tên ở rể vô dụng.
Anh ta còn nói rằng y thuật của anh ta cao hơn Đỗ Kỷ, kinh nghiệm nhiều hơn Đỗ Kỷ.
Nhưng sự thật là anh ta đã chẩn đoán sai cho bệnh nhân nhưng Đỗ Kỷ lại dễ dàng hoàn thành ca phẫu thuật và chữa
khỏi bệnh cho bệnh nhân kia.
Nếu Vương Hải nói ra những điều này, sẽ chỉ khiến mọi người càng coi thường Vương Hải hơn.
"Vương Hải rốt cuộc đã nói cái gì?" Thấy Vương Hải im lặng, Dương Nhạc quay đầu hỏi Đỗ Kỷ. Đỗ Kỷ ăn ngay nói thật, không hề thêm mắm dặm muối.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy Vương Hải thật quá đáng, quá không biết làm người.
Dù có coi thường kẻ ở rể như Đỗ Kỷ thì cũng đừng nói ra như thế chứ.
Nói ra chỉ có thể chứng tỏ mình có EQ thấp thôi.
Hơn nữa, bệnh nhân mà Vương Hải không thể xử lý được lại được Đỗ Kỷ chữa trị rất dễ dàng.
Vương Hải còn dám nói y thuật của anh ta tốt hơn Đỗ Kỷ sao?
Mà Dương Nhạc lại càng bất mãn với Vương Hải! Dù sao Đỗ Kỷ cũng là hôn phu của Dương Nhạc.
Dương Nhạc có thể giáo huấn Đỗ Kỷ.
Nhưng nếu người khác giáo huấn Đỗ Kỷ thì trong lòng Dương Nhạc sẽ cảm thấy rất khó chịu!
"Vương Hải, anh đi làm thủ tục từ chức đi."
“Hả?” Vương Hải bị lời nói của Dương Nhạc làm cho giật mình, nói: “Dương Nhạc, cô muốn sa thải tôi ư?”
“Bệnh viện này do gia đình tôi mở, tôi có quyền sa thải anh”
"Dương Nhạc, tôi biết mình đã sai, xin hãy cho tôi một cơ hội để sửa đổi, đừng sa thải tôi!"
Vương Hải càng sợ hãi hơn.
Trình độ chuyên môn của anh ta rất bình thường. muốn †ìm một công tác tốt là khó khăn không nhỏ với anh ta.
"Nếu xảy ra chuyện như vậy, anh và Đỗ Kỷ nhất định khó hợp tác. Nếu y thuật của anh tốt hơn Đỗ Kỷ, tôi nhất định sẽ giữ anh lại."
Giọng điệu của Dương Nhạc rất lạnh lùng nhưng không ai có thể phủ nhận những gì Dương Nhạc nói đều có lý.
Thấy van xin cũng vô ích, Vương Hải đành phải xám xịt đi làm thủ tục từ chức.
Hiện tại anh ta có hối hận cũng không kịp.
Anh ta thực sự không ngờ rằng y thuật của Đỗ Kỷ lại cao hơn mình.
Anh ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng những lời nói nhục nhã của mình với Đỗ Kỷ sẽ khiến anh ta mất chén cơm.
Sớm biết như thế thì anh ta sẽ không bao giờ dám khıêυ khí©h Đỗ Kỷ.
Nhìn thấy Dương Nhạc đuổi Vương Hải, trong lòng Đỗ Kỷ rất vui mừng.
Có vẻ như vị hôn thê này vẫn rất bảo vệ mình.
Tiếp theo, công việc ở bệnh viện tương đối nhàn nhã.
Các đồng nghiệp trong bệnh viện đều tôn trọng Đỗ Kỷ hơn trước rất nhiều.
Trong giờ nghỉ trưa, một đồng nghiệp còn mua đồ ăn nhanh cho Đỗ Kỷ.
Đây là lần đầu tiên chưa từng có.
Buổi chiều tan sở, Đỗ Kỷ lấy xe của Dương Nhạc tới trường đại học Ninh Thành.
Sau đó, anh gói hết quần áo bẩn đã mấy ngày không giặt, nhét vào xe của Dương Nhạc rồi để Dương Nhạc mang về giặt.
"Anh thật lôi thôi, quần áo của anh có mùi ôi đấy!"
Dương Nhạc chán ghét mắng Đỗ Kỷ rồi vội vàng lái xe bỏ đi.
Trở lại nhà họ Dương, Dương Nhạc thản nhiên ném quần áo bẩn của Đỗ Kỷ vào máy giặt.
Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân đang ngồi trên ghế sô pha xem TY.
“Con gái, quần áo này của ai thế?”
"Đều là quần áo bẩn của Đỗ Kỷ, anh ta ép con, bảo con giặt cho anh tai"
"Cái gì?"
Tăng Hiểu Vân loạng choạng, đứng dậy khỏi ghế sô pha, tức giận nói: "Tên nhà nghèo chết tiệt kia thật quá đáng! Nó coi con thành hẫu gái để sai bảo à! Nó nghĩ mình là ai?"
Sau đó bà ấy quay đầu oán trách với Dương Chí Kiên: "Đầu tại ông đã quá tốt với tên nghèo kiết xác đó! Tại sao ông lại cho cậu ta thời gian hai năm? Đáng lẽ ông nên kiên quyết từ chối hôn ước giữa cậu ta và Dương Nhạc!"
Dương Chí Kiên an ủi vợ vài câu, sau đó quay sang hỏi Dương Nhạc: “Hôm nay thằng nhóc kia đi làm biểu hiện như thế nào?”
Dương Nhạc đã nói thật về biểu hiện hôm nay của Đỗ Kỷ.
Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân càng nghe càng kinh hãi.
Hôm nay nếu Đỗ Kỷ không kiên trì ý kiến của mình mà ra tay giúp đỡ, Dương Nhạc và Vương Hải nhất định sẽ chẩn đoán sai.
Nếu tử vong do chẩn đoán sai, bệnh viện nhỏ của nhà họ Dương chắc chắn sẽ phải đóng cửa.
"Khụ khụ, y thuật của anh chàng này thật sự rất tốt, hôm nay cậu ta cũng coi như lập công lớn. Con gái à, con giúp cậu †a giặt quần áo cũng coi như khen thưởng cho cậu ta đi." Tằng Hiểu Vân chán nản nói.
Dương Nhạc gật đầu. Cô cũng nghĩ vậy.
Dương Chí Kiên đột nhiên xen mồm vào: “Con gái, trưa mai mang Đỗ Kỷ tới đây. Cha nấu một ít món đặc biệt để thưởng cho cậu ta.”
Dương Nhạc sửng sốt một lát, sau đó gật đầu đồng ý.
"Ông còn muốn mời thăng nhóc đó đến nhà ăn tối à? Như vậy không phải quá đề cao nó sao?" Tăng Hiểu Vân không vui nói.
“Đồ đàn bà tóc dài mà kiến thức ngắn.”
Dương Chí Kiên xảo quyệt nói: "Y thuật của thằng nhóc đó hẳn là được chân truyền từ ông Trần. Chúng ta đối xử tốt với cậu ta, điều đó sẽ chỉ có lợi mà không có hại."