Người chờ xem và mua nhà đều tập trung tại đây.
Trong trung tâm bán bất động sản có một mô hình bất động sản khổng lồ, rất nhiều người vây quanh mô hình chỉ trỏ.
"Thưa quý vị, để tôi giới thiệu với các bạn tình hình cơ bản của Khu dân cư Nhất Phẩm Giang Sơn."
Cô gái bán nhà đĩnh đạc nói: “Toàn bộ tòa nhà có hình bán nguyệt. Bên ngoài là khu dân cư bình thường. Bao gồm các loại nhà ba phòng ngủ và hai phòng khách, bốn phòng. ngủ và hai phòng khách. Ba phòng ngủ và hai phòng khách có diện tích một trăm năm mươi mét vuông. Bốn phòng ngủ và hai phòng khách có diện tích một trăm tám mươi mét vuông. Giá một mét vuông là năm vạn. Tiền thuê nhà là mười tệ một mét vuông.”
"Chết tiệt. Tiền thuê nhà hàng tháng ít nhất là một ngàn năm trăm tệ."
"Bất động sản nhà cô có thể trả phí hàng tháng không? Hay là phải trả phí theo năm? Phí bất động sản mỗi năm rẻ nhất đã là một vạn tám trăm tệ. "
Những người có ý định đi xem và mua nhà đều tặc lưỡi.
Sau đó cô gái bán nhà giới thiệu khu biệt thự Nhất Phẩm Giang Sơn.
Các biệt thự ở đây có nhiều kích cỡ khác nhau, giá nhà là mười vạn tệ một mét vuông và phí bất động sản là ba mươi tệ một mét vuông.
"Tiền thuê nhà ở khu biệt thự quá đắt, gấp ba lần khu dân cư bình thường! Chuyện này thật không hợp lý."
Một thanh niên tầm hai mươi tuổi lớn tiếng phản đối. Đỗ Kỷ nghe tiếng nhìn lại, thầm nghĩ: 'Khương Đức Thẳng, cậu ta cũng tới đây? Chẳng lẽ người nhà cậu ta cũng muốn
mua nhà ở Nhất Phẩm Giang Sơn à?"
Khương Đức Thẳng này cũng là bạn cùng khóa của Đỗ Kỷ tại Đại học Ninh Thành.
Người này là sinh viên đứng đầu của Khoa IT ở trường.
Khi còn là sinh viên năm nhất, cậu ta đã bắt đầu viết mã trò chơi và kiếm được rất nhiều tiền.
Năm nay cậu ta cũng học năm bốn.
Dù chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp nhưng một số công ty lớn đã mời cậu ta về làm việc.
Lương hàng tháng bắt đầu từ hai vạn tệ.
Cậu chàng này coi thường những người bình thường, càng coi thường những người bình thường không có tiền.
"Thưa ngài, có một số điều ngài vẫn chưa hiểu. Bể bơi cao cấp, nhà hàng cao cấp, sân thể thao cao cấp và phòng tập thể hình cao cấp của chúng tôi đều nằm trong khu biệt thự. Những nơi cao cấp này không tiếp đãi cư dân từ khu dân cư bình thường, chỉ nhận cư dân từ khu biệt thự. Cư dân trong khu biệt thự có thể được hưởng các dịch vụ cao cấp hơn nên trả thêm một chút phí bất động sản cũng là điều rất hợp lý.
Cô gái bán nhà miệng lưỡi lưu loát.
Khương Đức Thắng đuối lý.
Cậu ta có chút ủ rũ nói với cha mẹ: “Cha mẹ à, nhà chúng †a chỉ có hai ngàn vạn tiền dư. Ban đầu con định vay sáu trăm vạn để mua một căn biệt thự nhỏ rộng hai trăm sáu mươi mét vuông. Không ngờ rằng phí bất động sản của khu biệt thự quá đắt. Một mét vuông đã có giá ba mươi tệ vậy hai trắm sáu mươi mét vuông chính là bảy ngàn tám. Lương hàng tháng của con hiện tại chỉ có hai vạn. Nếu mỗi tháng phải trả phí bất động sản bảy ngàn tám thì con thực sự không đủ khả năng chỉ trả”
"Vậy chúng ta hãy mua một căn nhà bình thường có bốn phòng ngủ và hai phòng khách, rộng một trắm tám mươi mét vuông, một mét vuông năm vạn đi. Tổng tiền mua nhà là chín trăm vạn. Chúng ta có thể mua một căn nhà trang trí đẹp mắt mà không cần vay." Mẹ Khương nói.
"Cảm ơn mẹ đã thông cảm cho con."
Khương Đức Thăng thở dài: “Chỉ là cha và mẹ không thể đến những nơi cao cấp đó tiêu tiền.”
Trong lúc đang chán nản, Khương Đức Thằng bất ngờ nhìn thấy một người quen.
Cậu ta lớn tiếng nói: "Này, Đỗ Kỷ, sao cậu lại tới đây?" "Người này là ai?" Dương Nhạc trầm giọng hỏi.
"Là bạn học đại học của anh. Đừng nói chuyện với cậu ta, anh không quá thân với cậu ta."
Đỗ Kỷ không muốn nói chuyện cùng Khương Đức Thẳng nhưng Khương Đức Thắng lại chủ động đi tới.
"Đỗ Kỷ, hai người này là họ hàng của cậu sao?" Khương Đức Thắng thăm dò hỏi.
"Ha ha, Đỗ Kỷ là con rể tương lai của tôi." Tăng Hiểu Vân cười nói: "Cậu là bạn học của Đỗ Kỷ à? Tên là gì?"
"Hả? Cậu... cậu sắp kết hôn à?” "Vẫn còn sớm, tốt nghiệp xong tôi sẽ kết hôn."
"Ha ha, cậu khá may mắn đấy. Cha vợ cậu làm gì?"
"Tôi không thân với cậu. Sao tôi phải nói cho cậu biết?” Đỗ Kỷ và Khương Đức Thắng mỗi người nói một câu.
"Xin lỗi, là con trai tôi thô lỗ. Nó tên là Khương Đức: Thằng, nó là một lập trình viên."
'Thấy Khương Đức Thắng hoàn toàn phớt lờ Tằng Hiểu Vân và Dương Nhạc, mẹ Khương nhanh chóng xin lỗi thay con trai mình.
Khương Đức Thẳng cũng nhận ra sai lầm nhanh chóng xin lỗi: "Thực xin lỗi, dì. Cháu mải nói chuyện với Đỗ Kỷ quá."
“Ha ha, cậu tốt nghiệp rồi à?”
“Không ạ. Cháu giống như Đỗ Kỷ, năm nay đều học năm bốn:
"Tại sao cậu chưa tốt nghiệp mà đã trở thành lập trình viên? Ồ, vậy chắc cậu là thực tập sinh ở một công ty IT phải không?"
"Cháu là nhân viên chính thức, không phải thực tập sinh."
Khương Đức Thẳng nghiêm nghị nói: "Tiền lương hàng tháng hiện tại của cháu là hai vạn tệ. Một năm sau khi cháu tốt nghiệp, tiền lương hàng tháng của cháu ít nhất sẽ là mười vạn tệ!"
Sau đó, Khương Đức Thẳng quay người hỏi Đỗ Kỷ: “Nghe nói cậu làm việc ở bệnh viện cộng đồng, lương một tháng bao nhiêu?”