Sau khoảng nửa tiếng, Dương Nhạc cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng nghỉ.
Người phụ nữ này thay một chiếc váy đen dài lệch một bên vai.
Mái tóc đen xõa trên bờ vai trắng vừa thanh lịch vừa đầy nữ tính.
Đỗ Kỷ nhìn đến ngơ ngác.
Mẹ kiếp, tôi thật muốn nhanh chóng trở thành vợ chồng với cô ấy.
"Đừng phát ngốc nữa, mau đi theo tôi." Dương Nhạc bước nhanh đi ra ngoài.
Đỗ Kỷ vội vàng đuổi theo.
Hoà Thịnh Lâu là một chuỗi nhà hàng chuyên về ẩm thực Tứ Xuyên. Trụ sở chính đặt tại thủ phủ của tỉnh.
Phí ở đây khá đắt.
Người chị em Trương Xuân Hoa của Tăng Hiểu Vân có thể mở tiệc đầy tháng cho cháu trai của mình ở đây, điều này cho thấy trong túi Trương Xuân Hoa vẫn còn một số tiền dư dả.
Sau khi Đỗ Kỷ và Dương Nhạc tới, người phục vụ dẫn họ tới phòng riêng rộng rãi trên tầng hai.
Sáu bàn tiệc được bày trong phòng riêng, những người nên đến về cơ bản đều ở đó.
Bàn của Đỗ Kỷ và Dương Nhạc ngồi đều là những người trẻ tuổi.
Dẫn đầu nhóm là con trai và con dâu của dì Trương.
Con dâu có ngoại hình trung bình nhưng lại có làn da rất trắng.
Người con trai tên là Uông Đức, ăn nói khéo léo, mặc đồ hiệu nổi tiếng, hình như làm ăn rất tốt.
"Cảm ơn hàng xóm đã đến uống rượu đầy tháng của con trai tôi. Tôi xin nâng ly cùng tất cả các bạn."
Uông Đức nâng ly lên, khách khí nói vài câu rồi uống một ngụm.
"Anh Uông, anh quá khách khí. Bây giờ anh là giám đốc. mua sắm của tập đoàn Hoành Phi. Tập đoàn Hoành Phi là một tập đoàn lớn nổi tiếng ở Ninh Thành, cơ hội kiếm tiền chắc chản rất nhiều. Sau này nếu có cơ hội, xin hãy chiếu cố đến việc làm ăn nho nhỏ của tôi nhé.”
Một người đàn ông dáng cao đeo kính là người đầu tiên nịnh nọt Uông Đức.
“Mức lương hàng năm của anh Uông ít nhất cũng phải từ ba đến bốn mươi vạn, thực sự làm người ta hâm mộ”
"Tập đoàn Hoành Phi của anh có cần tìm tài xế không? Tôi đã lái xe được tám năm đang muốn chuyển công việc sang Tập đoàn Hoành Phi của anh đấy. Anh Uông, anh có thể giúp tôi việc này được không?”
Mọi người đều đang nịnh nọt Uông Đức.
Uông Đức ứng đối lưu loát, rất có khí chất của một người anh lớn dẫn đầu.
"Trương Xuân Hoa, con trai Uông Đức của cô thật sự có năng lực, tất cả hậu bối đều nịnh nọt cậu ấy."
Một bà cô khoảng ngoài năm mươi khen ngợi.
“Ha ha, dù có tài năng đến đâu thì nó vẫn là vãn bối của mọi người thôi.” Trương Xuân Hoa tự hào nói.
Phụ nữ ấy mà, khi chưa lấy chồng thì ganh đua nhan sắc. Sau khi kết hôn thì ganh đua về chồng mình.
Khi già đi lại ganh đua xem con trai của ai có tương lai hơn.
"Này, Hiểu Vân, chàng trai ngồi cạnh con gái cô là bạn trai của con gái cô phải không? Cậu ta làm việc ở đâu?"
Trương Xuân Hoa chú ý tới Đỗ Kỷ, thuận miệng hỏi.
“Cậu ấy tên Đỗ Kỷ, làm việc tại bệnh viện nhà họ Dương của chúng tôi.”
“Ha ha, nhà họ Dương của cô mỗi tháng trả cho Đỗ Kỷ bao nhiêu?”
“Lương cơ bản là ba ngàn, cộng thêm tiền thưởng hiệu suất”
Tăng Hiểu Vân không hề nói thật, lương cơ bản của Đỗ Kỷ chỉ có một ngàn năm trăm tệ.
"Chỉ có ba nghìn, quá thấp. Một người quét dọn ở tập đoàn Hoành Phi có thể kiếm được bốn ngàn tệ mỗi tháng."
Trương Xuân Hoa thốt lên, giọng cực lớn. Rất nhiều người đều nghe thấy.
Ánh mắt bọn họ nhìn Đỗ Kỷ tràn đầy khinh thường.
"Ha ha, làm bác sĩ không kiếm được nhiều tiền như người dọn dẹp ở công ty lớn. Đỗ Kỷ, cậu khổ sở lắm phải không?”
"Đỗ Kỷ, cậu nên dứt khoát kiếm ăn bằng nghề khác. Gia nhập tập đoàn Hoành Phi làm người dọn dẹp đi. Anh Uông nhất định sẽ giúp cậu."
Những người này bề ngoài là đang an ủi Đỗ Kỷ.
Trên thực tế, tâm khẩu của họ không hề giống nhau. Trong lòng bọn họ đều đang giễu cợt Đỗ Kỷ là kẻ nghèo kiết xác.
Sắc mặt của Dương Chí Kiên, Tăng Hiểu Vân và Dương Nhạc đều khó coi.
Khi những người khác chế giêu Đỗ Kỷ, trên mặt của họ giống như bị người khác tát một cái.
Tên nhóc Đỗ Kỷ này gần như đã làm mất mặt tất cả bọn họ.
Lúc này, ngoài cửa phòng riêng truyền đến tiếng cãi vã.