“Ai nói chúng tôi không dám! Chúng tôi cược với ông!"
Dương Chí Kiên chưa kịp nói chuyện thì Đỗ Kỷ đã ngắt lời trước.
“Hahaha, được rồi! Hai người thực sự đang tìm chết đấy!"
Hoàng mập mạp cười lớn nói: "Mọi người xin làm chứng cho tôi và ông Dương. Nếu có ai dám nuốt lời thì cả nhà người đó sẽ chết thảm!"
Lời thề này thật quá độc ác!
Dương Chí Kiên không chắc chắn rằng mình sẽ giành chiến thắng trước Hoàng mập mạp.
Vì thế ông ấy thấp giọng măng Đỗ Kỷ: "Đồ sao chổi nhà cậu lại gây thêm phiền phức cho tôi! Cậu đã bấy tôi rất thảm đấy!"
Đúng lúc này, một nữ nhân viên khoảng hai mươi tuổi đi tới nói: "Vị nào là Hoàng Dũng, ông chủ Hoàng vậy?"
“Là tôi." “Đi với tôi, ngài Trương muốn gặp ngài!”
Nghe nữ nhân viên nói như vậy, tất cả các ông chủ nhỏ đều hướng ánh mắt ghen tị, hâm mộ về phía Hoàng Dũng.
Hoàng Dũng liếc nhìn Dương Chí Kiên, trong lòng cười lạnh: "Tôi đã hối lộ trợ thủ đắc lực của ngài Trương, Trần Tuấn. Tôi sẽ sớm ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Hào. Ông Dương, đồ ngốc, ông dám cá cược với tôi sao?"
Trần Tuấn là cha của Trần Phong, giám đốc bộ phận của Tập đoàn Thiên Hào.
Tối qua ông ta đãi rượu mừng thăng chức, Hoàng Dũng không mời mà đến và tặng ông ta một số tiền lớn làm quà.
Sau khi Hoàng Dũng rời đi, Dương Chí Kiên thấp giọng chửi rủa: “Chuyện lớn không ổn rồi. Ông Trương của tập đoàn Thiên Hào nhất định sẽ ký hợp đồng với ông Hoàng. Nếu ông Trương không muốn ký hợp đồng với tôi thì tôi sẽ phải quỳ lạy trước mặt ông Hoàng. Đến lúc đó, khuôn mặt già của tôi sẽ bị mất hết. Đỗ Kỷ, đều là lỗi của cậu vì đã xen mồm lung tung, đồng ý đặt cược của ông Hoàng. Tôi thực sự không nên đưa cậu đến đây. ”
Đỗ Kỷ bị mắng cũng không tức giận, xoay người đi về phía phòng vệ sinh.
“Cậu đi đâu?" "Tới nhà vệ sinh." “Chết tiệt, đúng là kẻ lười thì nhiều cứt đái.”
Đỗ Kỷ vào phòng vệ sinh, lập tức đóng cửa lại, lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Lúc này, Trương Đông Hải, tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hào đang cầm bút ký chuẩn bị ký hợp đồng.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Đặt bút xuống, nhấc điện thoại lên, Trương Đông Hải nhận điện thoại, dùng giọng cung kính hỏi: "Ông chủ, ngài có chỉ thị gì?”
"Đừng ký hợp đồng với Hoàng Dũng. Cha vợ tôi, Dương Chí Kiên, ở tầng dưới. Việc còn lại phải làm như thế nào, không cần tôi dạy chứ?" Đỗ Kỷ nghiêm túc nói.
“Tôi hiểu rồi ông chủ.”
Bíp, bíp, âm báo bận vang lên.
Trương Đông Hải cất điện thoại di động, mặt không biểu tình nói: "Ông chủ Hoàng, bệnh viện nhà họ Hoàng quá nhỏ yếu, tập đoàn Thiên Hào chúng tôi không nguyện ý ký hợp đồng cùng ông."
Mẹ kiếp, có chuyện gì vậy?
Vừa rồi ngài đã định ký tên, bây giờ lại đột nhiên đổi ý, ngài đang đùa tôi à?
Hoàng Dũng lo lắng nhưng không dám giận ngài Trương, đành phải nháy mắt điên cuồng với Trần Tuấn đang đứng ở một bên.
Đêm qua, Trần Tuấn đã thu tiền từ Hoàng Dũng.
Hơn nữa, Hoàng Dũng còn hứa rằng nếu việc ký kết thành công, Trần Tuấn cũng sẽ nhận được một khoản tiền là ba mươi vạn tệ.
Vì ba mươi vạn này, Trần Tuấn mạnh dạn hỏi Trương Đông Hải: "Ngài Trương, vừa rồi ngài đã chuẩn bị ký tên vào hợp đồng, bây giờ đột nhiên không ký, tại sao lại như vậy?"
"Ha ha, Trần Tuấn, cậu là cấp trên của tôi à? Tôi có cần giải thích cho cậu biết tôi làm gì không?"
Trương Đông Hải nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn, cười lạnh nói.
“Thực xin lỗi, ngài Trương, tôi biết mình sai rồi.” Trần Tuấn vội vàng cúi đầu.
Trương Đông Hải lười nói chuyện với Trần Tuấn, nhanh chóng rời khỏi văn phòng, đi xuống tầng.