"Anh Dương, anh không cần thương hại nó, cứ để nó tiếp tục quỳ đi!"
"Tên khốn này không đáng để anh thương hại!"
Hai tay Lưu Quân nắm lấy tay Dương Chí Kiên, trìu mến nói: “Anh Dương, chúng ta là bạn cũ đã hợp tác nhiều năm. Thật không ngờ thằng bất hiếu Lưu Tử Hào này lại dám cắt đứt nguồn cung cấp thuốc cho bệnh viện của anh. Chuyện này thật sự không phải là ý của tôi. Hơn nữa, trước đó tôi cũng không biết gì. Nếu tôi nói dối, tôi sẽ bị sét đánh, đoạn tử tuyệt tôn!
"Chủ tịch Lưu, xin đừng thề nữa. Tôi tin anh không biết gì cả.
"Khi biết Lưu Tử Hào cắt nguồn cung cấp thuốc cho bệnh viện của anh, tôi lập tức đánh Lưu Tử Hào. Nếu anh không tin thì cứ xem vết thương của nó."
Nói xong, Lưu Quân bảo Lưu Tử Hào cởϊ áσ ra.
Hít!
Tập thể quần chúng ăn dưa đều hít khí lạnh.
Chỉ thấy trên tấm lưng trần của Lưu Tử đầy vết roi và vết máu loang lổ.
Lưu Quân này xuống tay thật tàn nhẫn, tâm còn ác hơn, ông ta vậy mà đánh đứa con trai duy nhất của mình tàn nhẫn như vậy!
"Chủ tịch Lưu, tôi sẽ nhờ Đỗ Kỷ chữa trị vết thương cho con trai ông ngay bây giờ. Đừng lo lắng, tay nghề y thuật của Đỗ Kỷ rất tốt, chắc chăn sẽ không để lại bất kỳ vết sẹo nào trên cơ thể cậu Lưu."
Dương Chí Kiên nói xong bèn nháy mắt với Đỗ Kỷ.
"Chú Dương, nếu chú không tha thứ cho cháu thì cháu sẽ không chữa trị vết thương." Lưu Tử Hào lớn tiếng nói.
Đỗ Kỷ thầm mắng: Cứ tiếp tục giả vờ đi, ông đây cũng không muốn chữa trị vết thương cho anh đâu!
"Ai, loại chuyện nhỏ này tôi vốn không để trong lòng đâu." Dương Chí Kiên nói.
"Anh Dương thật là người có tấm lòng nhân hậu. Đừng lo lăng, tập đoàn Lưu thị của chúng tôi sẽ tiếp tục bán thuốc cho bệnh viện nhà họ Dương của anh. Hơn nữa, giá thuốc chỉ bằng một nửa giá thị trường."
"Cảm ơn chủ tịch Lưul"
Dương Chí Kiên kích động chắp tay: "Sau này, nếu Chủ tịch Lưu có việc gì cần tôi, Dương Chí Kiên này rất chào đón. Chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ làm."
Tằng Hiểu Vân và Dương Nhạc cũng cảm ơn Lưu Quân.
Lưu Quân này thật sự là một người đàn ông tốt, biết điều, không bao che người thân!
Con trai ông ta đã làm sai lại trả thù bằng cách cắt nguồn cung cấp thuốc cho Bệnh viện nhà họ Dương của chúng ta.
Sau khi biết chuyện, ông ta không những đánh đập con trai mình mà còn ép con trai mình phải quỳ xuống thừa nhận lỗi lầm của mình với nhà họ Dương.
Quan trọng hơn, ông ta sẵn sàng tiếp tục bán thuốc cho bệnh viện nhà họ Dương với giá cực rẻ.
Đây chỉ đơn giản là một nửa bán nửa miễn phí, điều này mang lại cho nhà họ Dương một lợi thế rất lớn.
"Anh Dương, hiện tại hiểu lầm giữa chúng ta đã được giải quyết, anh có thể tới chào hỏi Mạnh Quảng, con trai cả của nhà họ Mạnh ở Thường Dương một chút. Xin cậu ta buông tha cho nhà họ Lưu chúng tôi không?”
Khuôn mặt Lưu Quân nhìn Dương Chí Kiên với vẻ chân thành.
"Nhà họ Mạnh ở Thường Dương sao?" Vẻ mặt Dương Chí Kiên nghi hoặc: "Tôi đã nghe nói đến danh tiếng của nhà họ Mạnh ở Thường Dương. Tuy nhiên, tôi không biết con trai cả của Mạnh Lôi nhà họ Mạnh đâu!"
Lưu Quân hoàn toàn không tin: "Anh Dương, chuyện đã đến nước này, anh đừng diễn kịch cho tôi xem nữa được không? Nhà họ Lưu chúng tôi đã bị cậu chủ Mạnh chỉnh rất thảm”
"Tôi thực sự không biết cậu chủ Mạnh"
Dương Chí Kiên cười khổ nói: "Làm sao một siêu tài phiệt như cậu ta lại có thể có giao tình gì với một ông chủ nhỏ như tôi chứ?”
Thấy vẻ mặt Dương Chí Kiên bình tĩnh, không có vẻ gì là đang nói dối, Lưu Quân nói: “Thành thật mà nói, ngay khi thăng nhãi này vừa mới đắc tội anh, cậu chủ Mạnh đã bắt đầu tấn công nhà họ Lưu chúng tôi. Chuyện này quá trùng hợp. Cho nên tôi nghĩ giao tình giữa nhà họ Dương của anh và nhà họ Mạnh rất khác thường."
"Chủ tịch Lưu, nhà họ Dương chúng tôi cùng lắm cũng chỉ là một gia đình khá giả. Chúng tôi không có quan hệ sâu xa hay bối cảnh gì cả. Chúng tôi và nhà họ Mạnh ở Thường Dương không có chút giao tình nào." Dương Chí Kiên nhẹ nhàng nói.