Diệp Thu đến quá vội, trên người vẫn mặc đồng phục hộ lý, cộng thêm gương mặt thanh tú, trông giống như một học sinh. Nhưng lúc này, trên khuôn mặt của hắn đầy sự hung ác, đôi mắt lóe lên tia lạnh lùng.
"Lôi ca, hắn tới rồi." Quách Thiếu Thông cười nói.
Lôi Hổ quay đầu lại nhìn, thấy Diệp Thu bước vào, liền buông tay khỏi tóc của Tiền Tĩnh Lan, hừ lạnh: "Chờ xử lý xong con trai ngươi, ta sẽ quay lại xử lý ngươi."
Tiền Tĩnh Lan thấy Diệp Thu, liền gào lên: "Thu nhi, mau chạy đi, bọn chúng muốn gϊếŧ con!"
"Xông lên!"
Lôi Hổ sợ Diệp Thu chạy trốn, liền ra lệnh, những tên đàn em cầm gậy gộc nhanh chóng xông lên, bao vây Diệp Thu.
Diệp Thu không để ý đến những kẻ đó, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Tiền Tĩnh Lan, lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ có sao không?"
"Mẹ không sao. Thu nhi, mau chạy đi, bọn chúng muốn gϊếŧ con..."
Bốp!
Lôi Hổ tát mạnh vào mặt Tiền Tĩnh Lan, mắng: "Còn la lối nữa, ông đây gϊếŧ ngươi luôn."
Ngay lập tức, ánh mắt của Diệp Thu chuyển sang Lôi Hổ, lạnh lùng nói: "Dám đánh mẹ ta, ngươi chết chắc rồi."
Lôi Hổ nhìn Diệp Thu một cái, phát hiện trong ánh mắt của hắn tràn đầy sát khí vô tận, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.
Lúc này, Lôi Hổ có một ảo giác, dường như người đang nhìn hắn không phải là Diệp Thu, mà là một con mãnh thú tuyệt thế, chỉ trong hai giây, lưng hắn đã đẫm mồ hôi lạnh.
Ngay sau đó, Lôi Hổ lại thấy điều này có phần buồn cười.
"Hắn chẳng qua chỉ là một tên hộ lý nhỏ bé, không quyền, không thế, không có hậu thuẫn, ta sợ hắn làm gì."
Nghĩ đến đây, Lôi Hổ cười lạnh: "Nhóc con, ta khuyên ngươi tự sát đi, có thể bớt chịu đau đớn, nếu không, Quách thiếu sẽ phế ngươi trước, sau đó từ từ tra tấn ngươi đến chết."
Cho đến lúc này, ánh mắt của Diệp Thu mới chuyển sang Quách Thiếu Thông, vẫn tràn đầy sát khí.
Lần này, hắn thực sự tức giận, vô cùng tức giận. Quách Thiếu Thông dám bắt cóc mẹ của hắn, điều này đã chạm đến giới hạn của hắn.
"Diệp Thu, không ngờ ngươi thật sự dám tới." Quách Thiếu Thông cười thoải mái, trông có vẻ rất vui, có lẽ là vì nghĩ rằng hắn sắp được báo thù.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Diệp Thu lạnh lùng hỏi.
"Ngươi còn hỏi ta muốn làm gì? Ngươi ngốc sao? Ta gọi ngươi đến đây, còn có thể làm gì nữa? Tất nhiên là để báo thù!" Nụ cười trên mặt Quách Thiếu Thông dần trở nên dữ tợn, oán hận nói: "Diệp Thu, ngươi đã đánh gãy đầu gối và hai tay của ta, hôm nay, ta sẽ trả lại gấp đôi cho ngươi."
Ngươi nghĩ gọi đến một đám phế vật là có thể đối phó được với ta sao?" Diệp Thu nhếch mép cười khinh miệt, hoàn toàn không coi đám người này ra gì.
Trước đây, đối mặt với nhiều người như vậy, Diệp Thu chắc chắn chỉ có thể chịu đòn, nhưng bây giờ hắn đã khai thông Nhâm Đốc nhị mạch, đối phó với mấy tên côn đồ này hắn hoàn toàn tự tin.
"Không ngờ ngươi cũng ngông cuồng phết đấy, ta muốn xem thử ngươi có thể ngông cuồng đến bao giờ." Lôi Hổ hét lớn: "Lão nhị, đi phế hắn đi."
Lập tức, từ trong đám côn đồ cầm gậy gộc, bước ra một thanh niên, hắn cầm cây gậy bóng chày chỉ vào Diệp Thu, ngạo mạn hỏi: "Muốn ta phế cái gì của ngươi trước? Là chân trái hay chân phải? Hoặc là, cái chân thứ ba?"
"Ha ha ha..."
Những tên côn đồ khác cười phá lên.
Diệp Thu liếc mắt nhìn thanh niên một cái, mắng: "Rác rưởi!"
"Chết đến nơi mà còn dám mắng ta, ta xem ngươi chán sống rồi." Thanh niên giơ cây gậy bóng chày lên, hung hăng đập về phía đầu của Diệp Thu.
"Thu nhi cẩn thận!"
Tiền Tĩnh Lan thấy cảnh tượng này, nước mắt trào ra, quay đầu sang hướng khác, không muốn nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc tiếp theo.
Tuy nhiên, khi cây gậy bóng chày còn cách đầu của Diệp Thu khoảng hai mươi centimet, nó đột nhiên dừng lại.
Thanh niên nhìn kỹ lại, mới phát hiện đầu kia của cây gậy đã bị Diệp Thu nắm chặt trong tay.
"Ồ, phản ứng cũng nhanh đấy nhỉ." Thanh niên cười nhạt, dùng sức kéo cây gậy về.
Nhưng cây gậy bóng chày trong tay của Diệp Thu như đã mọc rễ, dù thanh niên có dùng sức thế nào cũng không thể lay động được chút nào.
"Chỉ có bấy nhiêu sức mà cũng dám xông lên đầu tiên, làm bia đỡ đạn sao?"
Diệp Thu chỉ khẽ xoay cổ tay, cây gậy bóng chày đã bị hắn đoạt lấy, sau đó hắn phản công, dùng gậy đập mạnh vào ngực của thanh niên.
Bịch!
Thân thể của thanh niên bay ngang ra ngoài, đập vào mặt đất cách đó hơn chục mét, miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu tại chỗ.
Cả đám người đều kinh ngạc.
Đặc biệt là Quách Thiếu Thông, hắn nhìn Diệp Thu như nhìn thấy ma, kinh hãi nói: "Sức mạnh của hắn từ lúc nào lại lớn đến như vậy?"
Sắc mặt của Lôi Hổ cũng trở nên vô cùng u ám.
Nhưng Diệp Thu cũng không khỏi ngạc nhiên.
Vừa rồi hắn chỉ dùng năm phần sức lực, mà đã đánh bay thanh niên đến ngất xỉu, nếu hắn dùng toàn bộ sức mạnh, thì hậu quả sẽ như thế nào?
Có lẽ sẽ đánh chết tên đó luôn!
Diệp Thu lập tức tràn đầy tự tin, cầm cây gậy bóng chày chỉ thẳng vào Lôi Hổ, lạnh lùng quát: "Lại đây chịu chết."
Ngươi nghĩ rằng đánh ngất một tên tiểu đệ của ta thì có thể thay đổi kết quả sao? Ta nói cho ngươi biết, hai tay khó địch lại bốn tay, dù ngươi có khỏe đến đâu, hôm nay ngươi cũng phải chết không nghi ngờ gì." Sau đó, Lôi Hổ ra lệnh cho đám côn đồ: "Anh em, cùng nhau lên, gϊếŧ chết hắn."
"Rõ!"
Mặc dù đám côn đồ đáp lời rất nhanh, nhưng không ai dám xông lên tấn công Diệp Thu.
Cảnh tượng khi người anh em của họ bị Diệp Thu đánh bay bằng một cú đập đã khiến họ nhận ra rằng, ai mà xông lên trước thì cũng sẽ có kết cục như vậy, thậm chí còn thê thảm hơn.
Do đó, không ai muốn làm người đầu tiên đứng ra.
Quách Thiếu Thông có chút không hài lòng, hừ lạnh: "Lôi ca, ngươi nhìn xem đám thuộc hạ của ngươi, toàn là một lũ nhát gan."
"Lôi thiếu, điều này cũng không thể trách anh em, chủ yếu là do vừa rồi thằng nhóc đó ra tay quá mạnh, ta nghĩ phải có chút động viên cho anh em."
"Ý ngươi là sao?"
Lôi Hổ nói: "Có thưởng lớn, ắt có kẻ dũng cảm."
Quách Thiếu Thông hiểu ra, hét lên: "Chỉ cần các ngươi giúp ta gϊếŧ chết Diệp Thu, ta sẽ thưởng cho mỗi người một vạn."
Lập tức, đám côn đồ như được tiêm thuốc kí©h thí©ɧ, bất chấp nguy hiểm mà lao về phía Diệp Thu, miệng còn hô vang "Oa oa."
Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.
Chỉ thấy Diệp Thu cầm cây gậy bóng chày, liên tục đập mạnh, bất kỳ ai đến gần hắn đều bị đánh bay, mỗi người đều bị hất văng xa mấy chục mét, miệng phun ra máu tươi, ngất xỉu tại chỗ.
Chưa đầy ba phút, hơn chục tên côn đồ đã nằm lăn lóc trên mặt đất.
Quách Thiếu Thông chết lặng.
Đây... đây vẫn là con người sao?
Lôi Hổ cũng kinh ngạc đến tột cùng.
Cái này cũng quá lợi hại rồi chứ?
Ngay cả Tiền Tĩnh Lan cũng nhìn Diệp Thu với ánh mắt ngây ngốc, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Đây có phải là con trai của mình không? Thu nhi từ khi nào mà trở nên lợi hại như vậy?
"Không có ai đủ sức để đánh lại ta, toàn là lũ phế vật." Diệp Thu nói xong, cầm cây gậy bóng chày chỉ vào Lôi Hổ, người đang vô cùng kinh hãi, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Lôi... Lôi Hổ." Giọng nói của Lôi Hổ run rẩy, một cảm giác bất an trào dâng từ tận đáy lòng.
"Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?"