Chương 34: Thế ngoại cao nhân 4

Thế ngoại cao nhân vân vân không tồn tại! Người phải cảm ơn chính mình đi!

Mặc dù Quân Vô Tà hiểu lời nói của mèo đen nhỏ, nhưng nàng cũng không có phản ứng gì, vẫn là khuôn mặt nhỏ lạnh lùng như vậy.

“Cháu nói cháu cũng ăn hạt sen kia? Có gì không ổn không?” Quân Tiển tận mắt nhìn thấy Quân Khanh khổ sở sau khi ăn thứ đó, tưởng tượng đến cảnh Quân Vô Tà ăn thứ đó mà ông không hề hay biết, ông thật sự hơi lo lắng.

Quân Vô Tà lắc đầu nói: “Cháu không sao, cũng không cảm thấy khó chịu gì cả. Tiểu thúc có phản ứng lớn như vậy là vì độc tố của thúc vẫn luôn ẩn chứa trong xương tủy, hạt sẽ kia có thể rèn luyện xương cốt, xương cốt của tiểu thúc như được tái sinh cho nên độc tố luôn dồn nén trong xương sẽ bị đào thải ra ngoài, gây nên đau đớn dữ dội. Nhưng lúc thúc ấy toát mồ hôi, độc tố này cũng bày trừ qua đường mồ hôi, nếu sau này tăng thêm điều trị thì sẽ không có vấn đề gì.”

Nếu ngay cả Quân Khanh cũng không thể trị khỏi bệnh được, nàng thật sự không còn mặt mũi sống trên đời này nữa.

Quân Tiển càng nghe càng mơ hồ. Lúc ông nghe Quân Vô Tà nói độc tố trong cơ thể Quân Khanh đã bị mồ hôi đào thải, hai mắt hắn gần như sắp rớt ra.

“Ta cũng cảm thấy như vậy, sau khi tỉnh lại, cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Vừa rồi ta muốn đứng dậy, thế mà hai chân lại có cảm giác.” Sau khi Quân Khanh nghe Quân Vô Tà nói thì vội vàng nói ra cảm nhận trước đó.

Đã nhiều năm, đôi chân của hắn ta như không còn nữa, bây giờ chỉ cần xuất hiện một chút cảm giác cũng khiến hắn ta vui mừng khôn xiết.

“Sư phụ nói, sau khi độc tố còn sót trong người tiểu thúc được loại bỏ, lại dùng dược thiện và thuốc tắm chữa trị thì tối đa chỉ cần nửa năm là có thể khôi phục như thường.” Có tấm khiên giả mang danh “sư phụ”, Quân Vô Tà có thể tùy ý bộc lộ y thuật của mình.

Trong chốc lát, cả căn phòng trở nên im lặng.

Quân Tiển và Quân Khanh nhìn chằm chằm vào Quân Vô Tà, trong mắt họ tràn đầy khϊếp sợ.

Sau mười năm vật lộn trong tuyệt vọng, dường như, cuối cùng họ cũng nhìn thấy một tia hy vọng.

“Vô Tà, ý của sư phụ cháu là… khôi phục… như thường? Chẳng lẽ nói, tiểu thúc của cháu… còn có thể đứng dậy?” Quân Tiển không khỏi kích động, nếu không phải sợ dọa cháu gái mình, có lẽ ông đã nhảy dựng lên rồi.

Quân Vô Tà gật đầu: “Không có gì khác biệt với người bình thường, nhưng dù sao tiểu thúc cũng đã ngồi trên xe lăn đã mười năm, cơ bắp ở chân đều đã teo lại, muốn đi như bay giống như binh lính khác có lẽ không đơn giản như vậy, ít nhất phải rèn luyện một năm mới có thể xây dựng lại cơ thể.”

“Cái gì? Có thể... có thể... có thể... trở lại trạng thái trước kia? Chân của ta?” Quân Khanh hoàn toàn choáng váng, hắn ta nắm chặt chăn bông, vẻ mặt vừa bối rối vừa ngạc nhiên mừng rỡ, giống như trong một giấc mơ.

Hắn ta vốn tưởng rằng cả đời mình sẽ không bao giờ có thể đứng dậy được nữa, có thể đứng dậy lần nữa đã là điều hạnh phúc nhất đối với Quân Khanh. Hắn ta không dám mơ mộng hão huyền rằng mình còn có thể giống như năm đó, thúc ngựa chạy như điên trên chiến trường, gϊếŧ vô số quân địch.

Nhưng Quân Vô Tà lại nói, không những hắn ta có thể đứng lên, hơn nữa... còn có thể khôi phục trạng thái trước kia!

Đây là thật, không phải là hắn ta đang nằm mơ sao?

Nhìn vẻ mặt vui mừng sắp khóc của Quân Khanh, lại nhìn nước mắt vui mừng trong mắt Quân Tiển, Quân Vô Tà suy nghĩ trong chốc lát.

Cái này... có gì kích động sao?

Quân Vô Tà hoàn toàn không hiểu, hai chân của Quân Khanh vốn dĩ không phải vấn đề gì lớn, chỉ là bị trúng độc mà thôi, khó khăn nhất chính là loại bỏ độc tố trong xương. Hiện tại độc tố đã không còn, dây thần kinh và xương cốt cũng rất đầy đủ, còn gì không thể phục hồi được? Tại sao họ lại phấn khích như vậy?