Chương 25: Độc phát 3

Quân Khanh lắc đầu bật cười: “Chỉ có huynh trưởng của ta mới có thể kiềm chế tính tình này của ngươi. Đừng quên, đứa bé kia chính là nữ nhi thân sinh của Diêm La trong miệng ngươi. Nếu một ngày nào đó, ta và phụ thân không còn nữa, đứa bé kia vẫn phải giao cho ngươi…”

Quân Khanh chưa kịp nói hết câu, một cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể đột nhiên truyền đến từng tấc xương, đột ngột cắt đứt lời nói của hắn ta.

“Tiểu Vương gia!” Nam tử khẩn trương nhìn sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt của Quân Khanh.

Chất độc mà Quân Khanh phải chịu năm đó vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, chất độc còn sót lại đã thấm sâu vào tận xương tủy, ngay cả tông chủ của Khuynh Vân Tông cũng bất lực. Những năm gần đây, Quân Khanh vẫn luôn điều dưỡng cẩn thận, ngay cả đồ ăn thức uống cũng càng cẩn thận hơn. Vừa rồi còn hoàn sao, tại sao đột nhiên lại…

Đột nhiên, nam tử nghĩ đến điều gì đó.

“Là hạt sen đó sao?” Làm sao có thể?

Dù nam tử đó có ghét bỏ Quân Vô Tà đến mức nào, hắn ta vẫn biết nàng và Quân Khanh là ruột thịt, cho nên khi Quân Vô Tà đến gần hắn ta cũng không đề phòng. Chẳng lẽ Quân Vô Tà thật sự muốn làm hại Quân Khanh?

Quân Khanh cắn răng, cảm giác ngứa ngáy trong xương đã biến thành cơn đau dữ dội, như thể xương cốt của hắn ta đang bị nghiền nát từng chút một, cơn đau quá mức khiến hắn ta đổ mồ hôi đầm đìa.

Thấy tình trạng của Quân Khanh ngày càng tồi tệ, nam tử lập tức cõng cả người và xe lăn phía sau rồi nhanh chóng đưa hắn ta trở lại phòng.

Đương nhiên Quân Vô Tà sẽ không biết những chuyện này, nàng đã tự mình trải qua cảm giác dùng hạt sen để cải thiện chất xương, biết rằng cảm giác đó mặc dù rất khó chịu nhưng cũng không quá khoa trương, với tính tình của Quân Khanh, nàng chắc chắn sẽ không có quá nhiều phản ứng.

Tuy nhiên, Quân Vô Tà không biết rằng tác dụng thay đổi xương cốt của người bình thường hoàn toàn khác với tác dụng của người bị trúng độc.

Lúc này, biệt viện của Quân Khanh đã trở nên hỗn loạn, hơn chục đại phu đã liên tục bị gọi đến Lân Vương phủ để chữa trị cho Quân Khanh.

Nhưng tất cả đại phu đều bất lực trước tình trạng của Quân Khanh. Cơ thể của hắn ta nóng bừng, nằm trên giường không ngừng co giật, mồ hôi nhanh chóng thấm ướt tấm ga trải giường còn lại, Mồ hôi chảy ra từ cơ thể hắn ta không hề trong suốt mà hơi có màu đen, còn có mùi tanh tưởi.

Cảnh tượng này khiến các đại phu đều sợ hãi, họ đều run rẩy quỳ bên giường như chim cút sợ hãi.

Sau khi biết tin, Quân Tiển vội vàng trở về phủ, khi quay lại đã nhìn thấy nhi tử của mình nằm nửa sống nửa chết trên giường, toát mồ hôi lạnh.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Quân Tiển gầm lên đánh sập mái nhà, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào vị đại phu đang quỳ bên giường.

“Thảo dân… Thảo dân thật sự không biết… Khí huyết của tiểu Vương gia dao động mạnh, không biết vì sao chất độc còn sót lại trong xương tủy đột nhiên bị khuếch tán, đã lan đến toàn thân, thảo dân… Thảo dân thật sự đã cố gắng hết sức… Xin Lân Vương gia tha mang!” Một đám đại phu khóc lóc cầu xin tha thứ, theo kết quả chẩn đoán của bọn họ, rõ ràng Quân Khanh đã bị độc vào máu, không sống được bao lâu nữa!

Lời của đại phu giống như sét đánh ngang tai, Quân Tiển suýt nữa thì ngất đi.

Nhi tử cuối cùng của mình cũng sắp chết rồi sao?

Không thể!!

Tuyệt đối không thể!!!

Quân Tiển bất chấp tất cả, lập tức đứng dậy chạy đến Hoàng cung mời Bạch Vân Tiên ra tay. Dù sao Bạch Vân Tiên cũng là đệ tử của tông chủ Khuynh Vân Tông. Nhưng nàng ta lại tránh không gặp, chỉ nói ngày đó bị tập kích còn sợ hãi, vẫn đang tĩnh dưỡng.

Thánh thượng cũng rất khó xử, chỉ phái tất cả ngự y trong cung đến Lân Vương phủ để chữa trị cho Quân Khanh.