Chương 23: Độc phát 1

Quân Khanh được hạ nhân đẩy tới bên cạnh ao sen ở hậu viện. hoa sen đầy trong ao nhưng hắn ta lại không có lòng dạ nào để thưởng thức.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến bên tai, Quân Khanh quay xe lăn lại, mỉm cười nhìn Quân Vô Tà đang đi về phía mình.

“Hôm nay chịu ra ngoài rồi sao?” Quân Khanh cười nói.

Kể từ khi Quân Tiển đồng ý cho Quân Vô Tà học y thuật, phần lớn thời gian trong ngày Quân Vô Tà đều ở trong phòng thuốc và rất ít khi ra ngoài.

Quân Vô Tà thấy Quân Khanh tươi cười thì có hơi ngạc nhiên. Thân thể của nàng đã được hạt sen và nước mắt của Tiểu Bạch Liên điều dưỡng, trở nên rất nhẹ nhàng. Mặc dù nàng còn chưa tu luyện linh lực nhưng bước chân của nàng đã trở nên rất nhẹ, lúc nàng đi lại trong phủ, nếu không phải người đối diện đi tới thì trong vòng khoảng cách năm bước đến gần sẽ không phát hiện ra nàng.

Nhưng nàng vừa bước vào hậu viện, dường như Quân Khanh đã cảm nhận được nàng đang đến.

Thính giác của hắn ta rất tốt?

“Chân của tiểu thúc bị thương trên chiến trường sao?” Quân Vô Tà chỉ có thể tìm được vài cảnh tượng Quân Khanh bị thương từ trong ký ức của thân xác này.

Trong trí nhớ của Quân Vô Tà, Quân Khanh đã ngồi trên xe lăn từ khi nàng còn nhỏ. Quân Tiển và Quân Khanh rất ít khi nhắc tới vết thương trên chân hắn ta, chỉ có một lần vô tình nhắc tới trong gia yến, cũng chỉ nói rằng bị thương trên chiến trường.

“Ừ.” Quân Khanh cũng không có kiêng kỵ gì.

“Không phải vết thương bình thường phải không?” Quân Vô Tà có thể khẳng định vết thương của Quân Khanh không đơn giản. Vết thương thông thường không thể khiến Quân Khanh bị tàn phế. Thời điểm lúc Quân Khanh bị thương, Lân Vương phủ như mặt trời giữa trưa, Quân Tiển hoàn toàn có thể mời tất cả đại phu từ tất cả nhóm y thuật đến trị liệu cho Quân Khanh.

Phải biết, vết thương trên cơ thể của Quân Vô Tà sau khi sống lại cũng không phải là nhẹ, gần như toàn bộ xương ở chân đều bị gãy, cứ như vậy, sau một tháng tu dưỡng, nàng mới có thể khỏe mạnh như thường, vậy thì không lý do gì mà Quân Khanh lại bị tàn tật chỉ vì một vết thương nhỏ.

“Là độc. Lúc ấy, ta bị quân địch đâm sau lưng, độc tính quá mạnh, nếu không phải gia gia cháu mời dòng họ Khuynh Vân Tông ra tay thì chỉ sợ ngay cả mạng ta cũng không đảm bảo được.” Quân Khanh nâng tay lên, vén lên một phần vạt áo, lộ ra phần da rộng bằng hai ngón tay chỗ thắt lưng.

Ở đó, một vết sẹo dữ tợn lớn do bị đâm bao phủ trên da Quân Khanh, vết thương cũ gần mười năm nhưng vẫn còn màu tím đen, nhuộm lên làn da xung quanh.

“Khuynh Vân Tông.” Quân Vô Tà khẽ cau mày.

“Gia gia cháu dùng bảo vật gia truyền của Quân gia chúng ta để đổi lấy sự giúp đỡ của dòng họ Khuynh Vân Tông, coi như hai bên không thiếu nợ nhau.” Quân Khanh thản nhiên nói, biết chuyện giữa Bạch Vân Tiên và Mặc Huyền Phỉ nhất định sẽ khiến Quân Vô Tà có chút chán ghét Khuynh Vân Tông.

Từ lúc Quân Vô Tà nói muốn nghiên cứu y thuật, Quân Tiển đã muốn đưa nàng đến Khuynh Vân Tông để học tập y thuật, dù sao nơi đó mới là thánh địa của thầy thuốc.

Đáng tiếc địa vị của Lân Vương phủ bây giờ không bằng trước, hơn nữa Mặc Huyền Phỉ lại có mập mờ với đệ tử của tông chủ Khuynh Vân Tông, Quân Vô Tà sẽ không đến Khuynh Vân Tông.

“Có thể để cháu xem chân của tiểu thúc được không?” Quân Vô Tà thậm chí còn không nghĩ tới đôi cẩu nam nữ đó.

“Được.” Quân Khanh cũng không tự phụ, để hạ nhân ở một bên xắn ống quần của hắn ta lên.

Đôi chân của Quân Khanh rất thon dài, nếu không bị liệt, đôi chân dài này cũng đủ khiến vô số thiếu nữ phải lòng. Nhưng giờ đây, đôi chân vốn mạnh mẽ bởi vì tê liệt mười năm nên đã trở nên mảnh khảnh, vô lực, cơ bắp trên chân đã trở nên cực kỳ héo rút. Đôi chân gầy guộc hoàn toàn khác xa với thân trên cường tráng.