Chương 21: Toàn thân đều là bảo bối 2

Nhìn thấy đứa cháu gái vô lo vô nghĩ của mình lại trở nên ngoan ngoãn, hiểu chuyện dưới nhiều biến cố như vậy, Quân Tiển vui mừng đến mức không khỏi có chút chua xót.

Nói cho cùng thì ông vẫn là một người ông vô dụng. Từ nhỏ Vô Tà đã mất đi phụ mẫu, hiện giờ gia gia này cũng không thể cho cháu gái mình một cuộc sống ổn định được, quả thật là…

“Thôi, nếu cháu có hứng thú thì tùy cháu. Chỉ cần nhớ rằng, ngày nào còn có gia gia thì chắc chắn sẽ không để người ta bắt nạt trên đầu cháu đâu.” Quân Tiển thở dài, Vô Tà có thể thay đổi, tất nhiên là ông rất vui.

“Cảm ơn gia gia.” Quân Vô Tà gật đầu.

“Người trong nhà cả, còn nói những lời khách sáo làm gì. Chỉ cần cháu vui là gia gia yên tâm rồi.” Nếu Vô Tà thật sự có hứng thú với y thuật cũng tốt, giảm bớt thời gian nàng suy nghĩ đến tên vô sỉ Mặc Huyền Phỉ kia.

“Nếu như vậy, sau này ông sẽ phái người thu thập y thuật và dược liệu cho cháu, nếu thiếu cái gì thì cứ nói với Phúc bá cũng được.” Quân Tiển nói.

Phúc bá là quan gia trong Lân Vương phủ, trước kia khi Quân Tiển không có nhà, ông ấy đã đi theo bên cạnh Quân Tiển. Mãi đến khi Quân Tiển giao Thụy Lân quân cho phụ thân Quân Vô Tà, Phúc bá mới rút lui khỏi quân doanh, phụ trách mọi việc bên trong Lân Vương phủ.

Còn chưa đến giờ ăn trước, Phúc bá đã sai người khiêng mấy thùng sách y thuật và một đống dược liệu, Quân Tiển còn đặc biệt sửa sang một phòng thuốc trong biệt viện của Quân Vô Tà, chuyên để xếp sách thuốc và dược liệu.

Sau khi Phúc bá rời đi, Quân Vô Tà lật xem sách y học. Kết quả chỉ lật vài tờ rồi cất những thứ kia vào trong rương.

Với khả năng của Quân Tiển, những cuốn sách y học tìm được cho Quân Vô Tà dù không phải sách quý tuyệt thế nhưng cũng khá trân quý. Tuy nhiên những cuốn sách y thật đó dường như rất vô dụng khi nằm trong tay Quân Vô Tà. Nàng lấy ngẫu nhiên một cuốn, y thuật viết trên đó Quân Vô Tà nhắm mắt cũng có thể nói ra một cách chính xác, thậm chí có thể nghĩ ra những phương pháp chữa trị tiên tiến hơn những phương pháp được ghi trong sách.

Sau khi hoàn toàn tuyệt vọng với y thuật của thế giới này, Quân Vô Tà quay sang nhìn dược liệu. Dược liệu ở thế giới này khác với thế giới trước của nàng, để làm quen với tác dụng của dược liệu ở thế giới này nhanh nhất có thể, Quân Vô Tà kiên trì đọc xong năm cuốn sách ghi chép các loại dược liệu trong một đêm, lúc này mới nhớ hết phần lớn dược liệu và tác dụng của chúng ở thế giới này.

“Người định ra tay khi nào?” Mèo đen bước từng bước tao nhã đi trong nhà thuốc. Mùi thảo mộc tràn ngập căn phòng khiến nó vô thức nhớ đến cái nhà giam tối tăm không thấy ánh mặt trời đó. Quân Vô Tà đã từng sống ở một nơi như vậy trong hơn mười năm, căn phòng chất đầy đủ loại thuốc và sách y học.

“Không vội.” Quân Vô Tà lấy hạt sen của Tiểu Bạch Liên ra, nếu muốn điều dưỡng cơ thể của Quân Tiển và Quân Khanh, nàng phải nắm giữ tác dụng của những bảo bối này trên người Tiểu Bạch Liên.

Những hạt sen trong suốt như pha lê được kẹp giữa những ngón tay trắng nõn mềm mại. Ánh nến lay động khiến chúng trở nên đẹp hơn, hoàn toàn không giống những hạt sen bình thường mà càng bắt mắt như những viên ngọc quý.

Sau khi nuốt hạt sen xuống, Quân Vô Tà đã lấy thân mình thử nghiệm ban đầu.

Một cảm giác ngứa ngáy khó chịu lan ra từ trong xương tủy, Quân Vô Tà nheo mắt lại, đặt hai tay lên bàn, cảm nhận từng sự thay đổi từ trong xương. Cảm giác ngứa ngáy thấm vào tận xương tủy không thể cắt đứt, giống như có con kiến

chui vào trong xương cốt, từng bước ăn mòn từng tấc từng tấc một. Từng khúc xương đều truyền đến cảm giác rõ ràng như vậy, làn da trắng nõn của nàng nhanh chóng bị bao phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng.

Loại ngứa này còn khó chịu hơn là bị người ta rạch từng dao một!