Chương 64: Cách chữa bệnh rườm rà

Lâm Băng Tiên gật đầu: “Em đồng ý, anh Ngô đã nói thế thì em tin”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, thế thì chúng ta sẽ thảo hợp đồng luôn”.

Anh bảo nhân viên phục vụ lấy cho giấy bút rồi viết ra các điều khoản, các điều khoản này rất đơn giản, vì anh chỉ viết đại ra thôi. Anh làm vậy là để có một lý do hợp lý giúp Lâm Băng Tiên, giống như trước kia anh đòi làm bạn trai của Chu Thanh Nghiên để giúp cô ấy vậy.

Lâm Mỹ Kiều không say nên biết Ngô Bình đang làm gì, bà ấy thở dài một hơi nhưng không vạch trần, để mặc cho Lâm Băng Tiên ký tên.

Ngô Bình cất hợp đồng đi rồi nói: “Băng Tiên, sau này mỗi tháng tôi sẽ trả lương cho cô mười nghìn, cô nhớ dùng mà đi học”.

Lâm Băng Tiên cười nói: “Anh Ngô yên tâm, em sẽ chăm chỉ học hành”, cô ấy thật sự đã say rồi nên chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, Ngô Bình nói gì, cô ấy cũng đồng ý hết.

Ăn uống xong xuôi, Ngô Bình đưa hai mẹ con Lâm Băng Tiên về nhà nghĩ rồi bắt đầu điều trị cho Lâm Mỹ Kiều.

Anh đã có củ nhân nhân trăm tuổi nên việc chữa trị dễ hơn nhiều, vấn đề là hơi mất thời gian. Ngoài ra quá trình chữa trị cũng hơi rườm rà vì Lâm Mỹ Kiều phải cởi bỏ hết quần áo.



Bởi trong quá trình điều trị, Ngô Bình sẽ dùng chân khí để đẩy thuốc vào cơ thể bà ấy qua da, vì vậy mới cần tiếp xúc cơ thể, đây chính là lý do khiến ban đầu anh do dự, vì dẫu sao như vậy cũng khá bất tiện.

Song, anh là một bác sĩ, sau này sẽ gặp rất nhiều bệnh nhân và đủ các loại bệnh tình, vì thế anh vẫn quyết định sẽ cứu Lâm Mỹ Kiều.

Anh bảo Lâm Băng Tiên ở lại chế thuốc, còn mình thì châm cứu cho Lâm Mỹ Kiều trước. Năm nay, Lâm Mỹ Kiều mới hơn 40 tuổi, vóc dáng rất đẹp, da dẻ cũng trơn láng.

“Chắc chắn da của Lâm Băng Tiên còn đẹp hơn thế này”, Ngô Bình thầm nghĩ.

Anh bắt đầu châm cứu, lần này anh thi triển Ngũ Hành Bản Nguyên Thần Châm, phương pháp này có thể bồi dưỡng cơ thể và nguyên khí, thúc đẩy phục hồi chức năng thận, để các tế bào đã hỏng ở thận có thể hoạt động bình thường trở lại.



Sau khi châm nhiều mũi kim, Ngô Bình mới bảo Lâm Mỹ Kiều uống thuốc, cùng lúc đó, anh nhúng tay vào nước thuốc rồi vận chuyển chân khí ấn vào thận của bà ấy.

Chân khí theo thuốc ngấm vào trong thận, Lâm Mỹ Kiều chỉ thấy người mình nóng ran, nhưng rất thoải mái. Vài phút sau, đan điền của bà ấy đã nóng ran, cơ thể cũng xuất hiện phản ứng sinh lý.

Mặt bà ấy đỏ bừng, sao lại có suy nghĩ bậy bạ ấy chứ? Đúng là mất mặt!

Lâm Băng Tiên thấy mặt mẹ mình đỏ ửng, hơi thở thì dồn dập nên vội hỏi: “Mẹ, mẹ thấy khó chịu ạ?”

Ngô Bình trầm giọng nói: “Không phải lo, chỉ là tác dụng của thuốc thôi”.

Quả nhiên nửa tiếng sau, cảm giác ấy đã dần biến mất, Lâm Mỹ Kiều đã bình tĩnh trở lại, bà ấy nhắm mắt bất động.

Quả trình điều trị kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, đầu Ngô Bình mướt mồ hôi, anh thấy rất mệt mỏi. Rõ ràng đã bị tiêu hao quá nhiều chân khí, nếu không nhờ có một lượng chân khí dồi dào thì chắc anh không trụ được rồi.

Lâm Mỹ Kiều cảm thấy vô cùng dễ chịu, chỉ là hơi buồn ngủ, Ngô Bình bảo bà ấy nằm nghỉ ngơi rồi nói với Lâm Băng Tiên: “Chăm sóc mẹ cô đi nhé, tôi về trước đây”.

Lâm Băng Tiên vội nói: “Anh Ngô, anh ngồi chơi thêm một lát đã”.

Ngô Bình xua tay: “Thôi, tôi còn có việc, khi nào mẹ cô dậy thì nhớ cho cô ấy uống nước trắng”.

Dặn dò xong, Ngô Bình rời khỏi nhà nghỉ ngay, sau đó đi đến nhà của Hoàng Tử Cường.



Cương Tử cũng đang ở đây, Ngô Bình đưa cho hắn một chiếc thẻ. Cương Tử chính là đàn em của Hoàng Tử Cường, cũng là học trò của hắn ta, hắn có sở trường dùng thương, tên thật là Phương Cương.



“Cương Tử, trong này có ba triệu, cậu cầm đi mua một chiếc hai chiếc xe, một xe con, một xe bán tải, hãng nào thì cậu tự chọn, xe đứng tên cậu”.

Cương Tử nhận lấy chiếc xe mà không hỏi nhiều: “Vâng, thưa cậu chủ!”

Cương Tử đi mua xe, còn Ngô Bình xem vết thương cho Hoàng Tử Cường, vết thương của hắn ta đã đỡ nhiều rồi, chắc vài hôm nữa là khỏi hẳn.

Hoàng Tử Cường thấy Ngô Bình có gì đó là lạ nên hỏi: “Cậu chủ, hình như cậu đang rất mệt à? Vừa đánh nhau với ai hả?”

Ngô Bình lắc đầu: “Tôi vừa chữa bệnh cho người ta nên hơi mất sức”.

Hoàng Tử Cường sáng mắt lên nói: “Hoá ra cậu chủ còn biết chữa bệnh nữa, nghe nói người tu hành đều biết y thuật, nhưng sao tôi lại không có cái tài ấy nhỉ?”

Ngô Bình hừ một tiếng: “Anh tưởng làm bác sĩ dễ lắm à? Trên cơ thể con người có bao nhiêu đường kinh mạch, mỗi đường đi qua vị trí nào cũng phải biết rõ, còn phải nhớ biết bao nhiêu bệnh án, đọc đủ các bí quyết của người xưa”.

Hoàng Tử Cường cười lớn nói: “Thế thì khó thật! Cậu chủ, khi nào cậu sẽ giải quyết vấn đề tu luyện của tôi? Giờ tôi rảnh quá nên suốt ngày nghĩ tới chuyện đột phá”.

Ngô Bình cũng đang có ý này, anh lập tức bảo Hoàng Tử Cường ngồi xuống tu luyện, còn anh đứng một bên quan sát. Sau khi xem được một lúc, anh đã dùng kim châm cứu vào tám huyệt vị của Hoàng Tử Cường, sau đó truyền chân khí vào, đồng thời nhắc nhở hắn ta: “Chân khí của anh đi sai vị trí rồi, ở đây cơ mà”.

Hoàng Tử Cường hoảng hốt, hắn ta không hiểu tại sao Ngô Bình lại phát hiện ra, nhưng vẫn làm theo lời anh nói rồi thay đổi hướng đi. Cứ thế, Hoàng Tử Cường dựa theo chỉ dẫn của kim châm cứu rồi thay đổi hướng vận chuyển chân khí cũ.

Sau khi vận chuyển chân khí được một vòng, Hoàng Tử Cường quả nhiên đã cảm thấy khí tức của mình lưu thông, cứ không còn cảm giác khó chịu như trước nữa.

Ngô Bình bảo hắn ta vận chuyển hai đại chu thiên, sau khi hắn ta quen đường lối rồi thì nói: “Anh cứ thế mà tu luyện”.

Hoàng Tử Cường vô cùng cảm kích, nhưng không có thời gian nói cảm ơn với Ngô Bình vì đang tập trung tu luyện.

Năm giờ chiều, đã có hai chiếc xe dừng trước cửa, trong đó có một chiếc xe bán tải mấy trăm nghìn và một chiếc MayBach với giá hơn hai triệu.