Ngoại trừ vàng, còn có ba mươi cọc tiền vuông vức, tổng số tiền ước tính khoảng ba tỷ.
Chưa kể, ngoài vàng và tiền mặt ra còn có rất nhiều hộp, lớn nhỏ dài ngắn đủ cả, khoảng hơn một trăm cái. Ngô Bình mở bừa một hộp, không ngờ đó là tác phẩm của Đường Bá Hổ, mở thêm hộp nữa lại thấy được sứ Thanh Hoa của triều Nguyên.
Anh trợn tròn mắt: “Là đồ cổ!”
Advertisement
Đường Băng Vân gật đầu: “Đây có lẽ là số bảo vật mà Tống Khai Giáp đã tìm cho Minh vương. Chúng ta hời to rồi”.
Đoạn cô ấy nhìn sang Ngô Bình: “Tôi nói lời giữ lời. Một nửa số đồ này thuộc về anh”.
Ngô Bình hiểu rõ, công lao lớn nhất không thuộc về mình. Anh lập tức cười đáp: “Một nửa thì thôi, tôi không cần tiền mặt và vàng đâu, chỉ chọn một nửa số đồ cổ thôi nhé”.
Qua lại với Đường Tử Di đã lâu, anh cũng có hiểu biết nhất định về giá trị của đồ cổ. Hơn một trăm món đồ cổ ở đây đều là báu vật quý hiếm, tổng giá trị của chúng ít nhất phải mười tỷ, thậm chí lớn hơn.
Đường Băng Vân hơi bất ngờ, nhìn vào mắt Ngô Bình: “Anh chắc chắn chỉ lấy một nửa số đồ cổ?”
Ngô Bình đáp: “Tôi chỉ đến tham gia kiểm tra thực chiến, không thể tham quá. Một nửa số đồ cổ đã là rất nhiều rồi”.
Khả Ái cười bảo: “Anh Ngô Bình thú vị ghê”.
Hoa Hồng cũng cười phụ hoạ: “Thế mọi người cảm ơn anh nhé”.
Lặng im giây lát, Đường Băng Vân mới lên tiếng: “Thu dọn đồ nhanh đi, thời gian của chúng ta không nhiều”.
Sau đó cô ấy gọi máy bay trực thăng. Nửa giờ sau, mấy chiếc trực thăng lần lượt hạ cánh và lấy đi toàn bộ bảo vật tại hiện trường. Bọn người Ngô Bình ngồi một chiếc trực thăng khác để bay về nước.
Hơn một giờ sau, trực thăng hạ cánh xuống một sân bay quân sự nhỏ ở tỉnh Biên Nam. Một đoàn xe tải chạy đến và chất mọi thứ lên máy bay vận tải.
Trong quá trình chuyển đồ cổ, Ngô Bình đã chọn được một nửa món đồ mình muốn. Tất cả những thứ anh chọn đều quý hiếm và đắt tiền, ước tính ít nhất cũng phải sáu, bảy tỷ.
Sau khi chất đồ xong, Đường Băng Vân nói: “Ngô Bình, anh đã vượt qua buổi kiểm tra thứ hai”.
Ngô Bình cười cười: “Có phải còn buổi kiểm tra thứ ba không?”
Đường Băng Vân không trả lời, chỉ bảo: “Sẽ có người của nhà họ Đường liên lạc với anh”.
Ngô Bình đáp: “Được. Tôi sẽ ở Biên Nam mấy ngày, không về cùng mọi người đâu. Về số đồ cổ mà tôi đã chọn, cảm phiền đưa đến nhà họ Đường ở Vân Kinh giúp tôi nhé”.
Nhà họ Đường là chuyên gia sưu tầm đồ cổ. Anh muốn nhờ Đường Thời Lộc giám định và định giá giúp mình.
Đường Băng Vân hỏi: “Anh muốn ở lại Biên Nam à? Cần giúp gì không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi hẹn gặp bạn thôi. Mọi người cứ đi trước”.
Đường Băng Vân như còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở lời, chỉ đáp: “Được, vậy anh bảo trọng”.
Tiễn đám người Đường Băng Vân lên máy bay rồi, Ngô Bình quay lưng bước lên xe. Anh muốn đi gặp Tiết Thái Hổ một chuyến. Dù sao anh cũng có năng lực nhìn thấu, nếu không dùng nó để cược ngọc thì tiếc quá.
Chiếc xe này là một chiếc xe việt dã hạng sang mà Đường Băng Vân tặng cho anh. Nó hay xuất hiện trong các bộ phim bom tấn của Mĩ và trị giá hơn chục triệu đồng, được trang bị động cơ Turbo sáu lít V10, mã lực mạnh, còn có đặc tính chống đạn, trọng lượng hơn 5 tấn.