Ngón tay cái của Ngô Bình điểm vào lòng bàn tay của Kiều Ba, một luồng sức mạnh cực kỳ sắc bén đã bùng nổ.
“Ầm!”
Máu bắn tung lên, lòng bàn tay của Kiều Ba đã bị thương, ông ta gào lên rồi nhanh chóng lùi lại. Nhưng Ngô Bình đã đuổi theo rồi tung chiêu Kim Cương Long Trảo Thủ vào ngực ông ta.
“Phụt!”
Advertisement
Lưng Kiều Ba nhô lên, cột sống lưng, tim và phổi đều nát bét.
Người ông ta mềm nhũn ngã xuống đất.
Hai người đứng cạnh ông ta thấy thế thì sợ hãi rồi lùi lại, sau đó ngạc nhiên nhìn Ngô Bình.
Tấn công xong, Ngô Bình cũng lùi lại rồi nhìn hai người kia: “Kiều Ba đã chết, hai người còn muốn đánh tiếp không?”
Người đứng phía bên trái đáp: “Người đã chết rồi thì chúng tôi cũng không ở lại nữa”.
Ngô Bình nói: “Dưới sông có một cái xác, là người của các ông đấy, vớt về đi”.
Người đó im lặng rồi đi ra sông vớt xác, sau đó nhanh chóng rời đi.
Người còn lại cũng thở dài một tiếng rồi nói: “Kiều Ba tính sai rồi”, dứt lời, người đó cũng bỏ về.
“Khoan đã”, Ngô Bình gọi người đó lại.
Người đó sầm mặt hỏi: “Cậu bạn muốn giữ tôi lại à?”
Ngô Bình: “Ông về bảo với đám đệ tử của Kiều Ba là nếu họ muốn trả thù thì trong vòng ba ngày tới cứ đến tìm tôi! Quá thời gian ấy, nếu họ còn dám bén bảng đến, tôi sẽ đến tận nhà từng người để hỏi thăm đấy. Còn nữa, ông mang xác của Kiều Ba về đi”.
“Tôi sẽ chuyển lời”, người đó nói rồi khiêng thi thể của Kiều Ba nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Ngô Bình đóng cổng, Chu Thanh Nghiên và Chu Truyền Võ lập tức đi ra.
“Họ đi rồi sao?”, Chu Truyền Võ hỏi.
Ngô Bình: “Kiều Ba đã chết, hai người kia cũng rút rồi”.
Chu Truyền Võ thở phào một hơi: “Ngô Bình, cháu vất vả rồi”.
Ngô Bình vươn vai nói: “Chuyện nhỏ thôi ạ, chú Chu, chú cho người thăm dò phía nhà họ Kiều đi, chắc sắp có tin rồi đấy”.
Chu Truyền Võ gật đầu: “Ừ!”
Dù chỉ là một trận đại chiến ngắn ngủi, nhưng Ngô Bình đã phải dồn hết toàn sức nên bây giờ anh cảm thấy rất mệt. Dặn dò dăm ba câu xong, anh về phòng nghỉ luôn.
Đến khi trời sáng, Chu Thanh Nghiên mang bữa sáng đến, Ngô Bình ăn qua loa một chút rồi hỏi: “Có tin tức gì chưa?”
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Kiều Ba có một người con trai, hắn đã tìm một người trung gian đến hoà giải, nói là đồng ý bồi thường hai mươi triệu cho chúng ta, sau này hai bên không còn nợ nần nhau nữa”.
Ngô Bình hỏi: “Chúng ta đã đánh chết bố hắn mà hắn lại đền tiền cho chúng ta ư?”
Chu Thanh Nghiên: “Đây là quy luật trong giang hồ mà, ai mạnh hơn thì người ấy thắng thôi. Con trai của Kiều Ba không giỏi võ, nhưng lại rất giỏi kinh doanh, chắc hắn sợ chúng ta đến nhà đòi mạng nên mới muốn đền tiền cho mình”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Nếu ở đây không còn chuyện gì nữa thì anh về đây”.
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Em về cùng anh, đưa cả ông đi luôn”.
Vì thế, Ngô Bình lái xe đưa mẹ mình và Chu Viễn Sơn cùng Chu Thanh Nghiên quay về huyện Minh Dương.
Anh đưa Chu Viễn Sơn và Chu Thanh Nghiên về căn biệt thự của họ trước rồi mới đưa Trương Lệ về nhà.