Trưởng ngục và những người phụ trách của nhà tù Long Hồ đang nhìn chăm chú vào lối ra ở phía trước, như đang chờ một nhân vật lớn nào đó.
Một lát sau, một người thanh niên mặc đồ tù nhân đã bước ra, anh khoảng 21, 22 tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng khí thế thì như rồng như hổ, còn đôi mắt thì lạnh băng khiến không ai dám nhìn thẳng.
Anh là Ngô Bình, một phạm nhân chuẩn bị ra tù.
Ngô Bình vừa xuất hiện, trưởng ngục Lý Thịnh Quốc đã vội vàng bước tới rồi cười nói: “Chú em, chúc mừng chú cuối cùng cũng được ra tù rồi!”
Những người khác cũng đồng thanh nói: “Chúc mừng bác sĩ Ngô ra tù!”
Ngô Bình chắp tay với mọi người rồi đáp: “Hẹn ngày tái ngộ!”
Dứt lời, anh lại nói với Lý Thịnh Quốc: “Anh Lý, cảm ơn anh! Không có anh giúp thì em không thể ra tù sớm vậy được”.
Lý Thịnh Quốc cười đáp: “Mạng anh còn do chú cứu mà giờ lại nói khách sáo gì thế! Đi thôi, tạm biệt bọn họ một chút!”
Người Ngô Bình muốn chào từ biệt là hơn một nghìn phạm nhân ở nhà tù này, ít nhất phải có hơn nửa số phạm nhân ở đây đã được anh cứu chữa bệnh. Trong hơn một năm qua, Ngô Bình đã chữa khỏi cho họ đủ các loại bệnh, từ đau dạ dày, phong thấp, đυ.c thuỷ tinh thể đến bệnh tim và đủ thứ bệnh khác, cho nên ai cũng rất cảm kích anh.
Ngoài các tù nhân ra, thì cũng không ít các quản giáo được Ngô Bình giúp đỡ, mỗi khi họ hay người nhà của họ bị bệnh thì đều nhờ Ngô Bình chữa trị. Anh đúng là bàn tay vàng trong làng chữa bệnh, không bệnh nào là không chữa khỏi.
Lúc này, các tù nhân và mười mấy quản ngục đang đứng trên sân cỏ lộng gió để chờ Ngô Bình, vừa thấy anh xuất hiện, họ đều đồng loạt cúi người và hô lên đồng thanh: “Mong bác sĩ sớm quay lại!”
Ngô Bình vốn đang thấy hơi cảm động, nhưng nghe vậy xong thì lập tức gào lên: “Quay lại cái con khỉ!”
Sợ gây náo loạn nên các quản ngục chỉ tổ chức một nghĩ lễ chào tạm biệt hết sức đơn giản, sau đó các tù nhân chỉ kịp hô lên nốt một câu là “Giữ gìn sức khoẻ!” là bị tống về hết ngay. Cuối cùng chỉ còn Lý Thịnh Quốc và vài cấp dưới của ông ta tiễn Ngô Bình ra tận cổng.
“Chú em, lần này chú đi, chắc chúng ta khó có ngày gặp lại. Sau này mà có chuyện gì thì cứ điện thoại cho anh, nếu giúp được thì chắc chắn anh sẽ không thoái thác”, Lý Thịnh Quốc nói với vẻ chân thành.
Ngô Bình khịt mũi nói: “Được, nếu rảnh em sẽ về đây tìm mọi người. À, anh tiếp tục uống thuốc theo đơn em kê đi nhé, ít cũng phải uống thêm ba tháng nữa mới được dừng”.
Nửa năm trước, Lý Thịnh Quốc đã mắc phải căn bệnh u não quái ác, chính Ngô Bình đã dùng tài y thuật tuyệt đỉnh của mình để lôi ông ta từ cửa môn quan trở về, vì vậy ông ta rất biết ơn anh.
“Anh biết rồi, nhất định anh sẽ uống đủ thời gian!”, Lý Thịnh Quốc cười đáp.
Sau khi bước ra ngoài cửa trại giam, Lý Thịnh Quốc đã nhét một cái thẻ ngân hàng vào tay Ngô Bình.
Ngô Bình ngẩn ra hỏi: “Tiền ạ?”
Lý Thịnh Quốc cười đáp: “Chú em, bên trong có hai trăm nghìn mà tất cả cai ngục và quản ngục bọn anh góp được. Không nhiều đâu, chỉ là chút tấm lòng của bọn anh thôi. Coi như tiền bọn anh mừng chú ra tù, khi nào chú lấy vợ, nhớ mời bọn anh đến uống rượu mừng đấy nhé!”
Ngô Bình cảm thấy ấm lòng, Lý Thịnh Quốc này rất giảo hoạt, nhưng cũng là người sống có tình có nghĩa.
Anh không khách sáo mà giơ tay nhận luôn.
Sau đó, Lý Thịnh Quốc lại đưa cho Ngô Bình một mẩu giấy, bên trên có viết địa chỉ và số điện thoại, ông ta nghiêm túc nói: “Chú em, đây là thông tin liên lạc của một đại gia giàu có, khó khăn lắm anh mới móc nối quan hệ được cho chú đấy. Nếu chú có thể chữa khỏi bệnh cho con gái của ông ta thì chắc chắn thù lao không dưới bảy con số!”
Ngô Bình nhận lấy rồi cất đi cẩn thận, sau đó nói: “Vâng, cảm ơn mọi người nhiều, không cần tiễn em nữa đâu, em đi đây!”
Anh là người không câu nệ nên chỉ vẫy tay vài cái rồi đi luôn.
Sau đó, Ngô Bình bắt một chiếc taxi đi về phía bến xe.
Ngô Bình ngồi trên xe rồi thầm nói: “Cuối cùng cũng sắp được về nhà rồi!”, trong mắt anh có vẻ nhớ nhung và thù hận.
Bây giờ, mạch suy nghĩ của anh chợt trở lại hai năm trước. Khi ấy, anh vẫn còn đang là sinh viên năm hai với thành tích xuất sắc. Nhưng cuộc đời luôn không thiếu những sự cố bất ngờ, trên đường đi làm, bố anh đã bị một chiếc xe phóng với vận tốc nhanh đâm cho tử vong tại chỗ.
Người gây tai nạn là cậu ấm nhà giàu tên là Tống Thế Kim, gã không chỉ phóng nhanh mà còn sử dụng bia rượu. Nhưng vì gia đình có điều kiện, người nhà gã đã thông qua các mối quan hệ để tác động đến vụ án. Cuối cùng, toag án đã quy hết trách nhiệm cho bố Ngô Bình, và bắt nhà anh phải bồi thường hai trăm nghìn.
Còn kẻ uống rượu say rồi lái xe gây ra tai nạn là Tống Thế Kim đã được người nhà hắn thuê một người khác chịu tội thay, nên bây giờ gã vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Lúc đó, thấy chuyện này có điểm bất thường nên Ngô Bình đã bắt tay vào điều tra. Nhưng trong quá trình tìm chứng cứ, anh đã bị một nhóm người cầm dao đuổi gϊếŧ, trong lúc hỗn loạn, anh đã cướp được một con dao và đâm một người trong số đó bị thương nặng.
Chính anh cũng bị thương, máu nhỏ lên miếng ngọc bội trước ngực nên vô tình đã kích hoạt cấm chế gì đó. Từ ấy, anh đã tiếp nhận được truyền thừa vô thượng của nên văn minh cổ đại và một năng lực đặc biệt là nhìn thấu vạn vật.
Nhờ đó, anh có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ như kinh mạch, máu huyết và các dây thần kinh trong cơ thể con người, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy những thứ vượt qua phạm trù nhận thức của con người như tiên và phât, ma và quỷ.
Truyền thừa trong miếng ngọc bội ấy rất đa dạng, có y thuật, pháp thuật, trận pháp và võ thuật,… vô cùng kỳ diệu.
Khi những thông tin ấy dội vào trong tiềm thức, Ngô Bình vô cùng sững sờ, sau đó anh đã bị bắt, khởi tố và bị tuyên án năm năm tù giam vì tội cố ý gây thương tích với người khác.
Sau khi vào tù, Ngô Bình tập trung nghiên cứu miếng ngọc bội này. Anh tập trung nghiên cứu về y học và võ thuật. Chỉ sau nửa năm ngắn ngủi, anh đã trở thành thần y ở trong tù.
Một năm sau, đến người ở bên ngoài cũng lũ lượt kéo nhau vào tù để nhờ anh chữa bệnh. Anh không nhận tiền mà chỉ mong được giảm án. Điều này khiến địa vị của anh tăng vọt, đến trưởng ngục Lý cũng phải khách sáo với anh và đổi xưng hô.
Đương nhiên so với y học thì tài võ nghệ của anh còn đỉnh hơn, nhưng chưa có chỗ để phát huy nên chưa ai biết điều này cả.
“Mẹ, em gái, con sắp về rồi!”
“Tôn Tinh, chờ anh thêm vài năm nữa, nhất định anh sẽ bù đắp cho em xứng đáng!”
“Tống Thế Kim! Nhất định tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”
Ngô Bình âm thầm tính toán, ánh mắt lúc ấm áp, lúc dữ tợn.