"Cái chén nứt này cũng đáng giá năm ngàn?" Lục Phàm lắc đầu: "Năm mươi đồng thì sao?"
"Em trai sợ là không biết nhìn hàng, đây là đổ cổ hiếm có đó em, hàng thật giá thật!" Ông chủ quầy hàng tận tình khuyên bảo: "Nếu không như vậy đi! Tôi giảm giá cho em trai đây, lấy em trai giá ba ngàn!”
“Một trăm đồng! Ngoại trừ chén sứ này, tôi còn lấy thêm cái bình nướ© ŧıểυ kia!" Lục Phàm chỉ chỉ trong góc.
Ông chủ nghiến răng nghiến lợi: "Hay là như vậy đi! Bình nướ© ŧıểυ thêm chén sứ, tổng cộng một ngàn đồng, đây là bán lỗ vốn cho em trai đó, giá cả không thể thấp hơn!”
“Ba trăm đồng hai cái!”
Lục Phàm móc móc túi áo, nhún vai cười nói: "Chỉ có nhiêu đó thôi, nếu không được thì tôi đi á!"
“Em trai này tuổi còn trẻ mà biết trả giá quá ha…”.
Ông chủ liếc Lục Phàm một cái: "Hôm nay hai ta coi như có duyên, bán cho em trai!"
Lấy được chén sứ xanh và bình nướ© ŧıểυ, Lục Phàm hài lòng gật gật đầu, anh hình như có sự yêu thích đặc biệt đối với bình nướ© ŧıểυ, về phần chén sứ xanh anh ngược lại không để ý mấy.
Lúc ở trên núi, anh chẳng những học được rất nhiều thuật pháp, cũng luyện được một đôi mắt tinh tường. Ngay từ đầu, Lục Phàm đã nhìn ra được bình nướ© ŧıểυ là đồ cổ quý giá nên cố ý muốn mua chén sứ vô dụng kia để đánh lạc hướng, mục tiêu anh nhắm đến chỉ có bình nướ© ŧıểυ, ông chủ quầy hàng có lẽ cũng không ngờ mình vừa bị người khác qua mặt.
Chờ Lục Phàm rời đi, ông chủ quầy hàng vuốt ba tờ tiền mặt, lộ ra nụ cười gian thương: "Một cái chén vỡ, thêm một cái bình nướ© ŧıểυ chả biết để làm gì, thằng nhãi này thật là ngu ngốc, ba trăm đồng cũng là tiền đó!"
Ông chủ còn chưa dứt lời đã thấy Lục Phàm quay lại: "Tôi hỏi chút nè ông chủ, chợ đồ cổ Thanh Châu ở đâu vậy?"
"Phía trước quẹo một cái là tới rồi, em trai đi chợ đồ cổ làm gì?" Ông chủ lên tiếng: "Trên quầy của tôi có không ít hàng mà, em trai xem thử cậu còn cần gì không, đi chợ đồ cổ làm gì cho phí công!”
"Không cần, tôi đang thiếu tiền, muốn đem bình nướ© ŧıểυ đi bán đấu giá!"
“À…. Thì..” Ông chủ xấu hổ cười: "Em trai này, cậu không nói đùa chứ? Em trai định đi bán đấu giá món đồ mua giá ba trăm tệ hả?”
"Không có cách nào khác, tiền trong tay tôi không đủ mà!" Lục Phàm nhún vai: "Toàn bộ gia sản của tôi đều giao cho ông hết rồi!"
“Cậu đã muốn đi, tôi cũng không tiện cản cậu, nhưng tôi khuyên cậu không nên ôm hy vọng quá lớn." Ông chủ thiện ý nhắc nhở: "Đừng để mình thành trò cười cho người khác.”
“Sẽ không đâu, đây không phải bình nướ© ŧıểυ bình thường!”
Lục Phàm mỉm cười, xoay người rời đi.
Ông chủ lắc đầu: "Sợ là thằng nhỏ nghèo đến điên rồi! Mới lấy bình nướ© ŧıểυ mua ba trăm đồng đi bán đấu giá!”
Lục Phàm mới vừa đi không xa, nghe được lời nói của ông chủ, nhưng anh cũng không thèm để ý. Cái bình nướ© ŧıểυ này có chút cổ xưa, tuy rằng tên gọi với công dụng khó nghe, nhưng đồ cổ vẫn là đồ cổ mà, giá cả sẽ không thấp. Ông chủ quầy hàng nếu có mắt nhìn, biết lai lịch của bình nướ© ŧıểυ, cũng sẽ không dễ dàng bán cho anh đâu.
Dựa theo chỉ dẫn của ông chủ, Lục Phàm đi vòng quanh vài lần mới tới được phố đồ cổ, đường phố nơi này rất lớn, hai bên đều bày đầy đồ cổ, người đi đường đông đúc, nối liền không dứt.
"Em trai có muốn vào nhìn một chút không? Nhà chúng tôi đồ cổ hàng thật giá thật, nếu phát hiện đồ giả sẽ bao đổi!"
Một gã đàn ông nhìn Lục Phàm cười nói, nhìn có vẻ nhiệt tình
“Anh trai này, thành đấu giá ở đâu vậy anh trai?" Lục Phàm lên tiếng hỏi.
“Cậu đi đấu giá sao?” Ông chủ nhìn thoáng qua bình nướ© ŧıểυ trong tay Lục Phàm, xem thường nói: "Thành đấu giá ở ngay phía trước, bất quá cậu đừng nói là mang bình nướ© ŧıểυ đi đấu giá chứ?"
"Khụ khụ... đây cũng không phải đồ vật bình thường..." Lục Phàm vừa định giải thích thì nhận ra gì đó bèn ngậm miệng lại, anh biết giải thích người này cũng không chịu hiểu, không tin, cũng không có ý nghĩa gì!
Nhìn Lục Phàm rời đi, ông chủ lắc đầu, tự nhiên cho rằng Lục Phàm bị người ta lừa.
Đi tới thành đấu giá, Lục Phàm bước vào, vừa mới tới đại sảnh, liền gặp được bóng người quen thuộc.
“Ơ, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, không ngờ sẽ gặp anh ở đây đấy!”
Dương Giai Kỳ y phục nhẹ nhàng, nhìn về phía Lục Phàm: "Nơi này là thành đấu giá, chẳng lẽ anh có bảo vật muốn đấu giá?"
“Liên quan gì đến cô?" Lục Phàm liếc mắt một cái: "Hôm nay thật sự là ra ngoài toàn gặp xúi quẩy gì đâu!”
"Hừ, đừng tưởng rằng biết chút y thuật là chuyện gì hay ho lắm, tôi đã nghe ngóng rồi, ngày đó Bạch Thiên Thần lịch sự với anh là do bố của ông ta bị bệnh nặng." Dương Giai Kỳ cười lạnh: "Làm hại tôi bị ông nội tát một cái, nếu không phải tôi tự mình điều tra tôi còn tưởng anh có lai lịch lợi hại đó!”
Lục Phàm không để ý, bỏ qua Dương Giai Kỳ để đi tới phòng đấu giá, lại bị cô ta ngăn lại: "Anh còn dám không để ý tôi!”.
"Tôi không phải không để ý cô đâu Dương tiểu thư, mà là cô không tồn tại trong mắt tôi." Lục Phàm lạnh lùng nói: "Hôn thư đã xé, nhưng cô đừng quên lời tôi từng nói nhé, Dương gia của cô sẽ phải trả cái giá thật lớn!"
“Thằng này là ai?”
Một gã đàn ông trung niên đi tới, ôm Dương Giai Kỳ vào lòng, đồng thời quét mắt nhìn Lục Phàm.
“Anh ta chính là cái tên nghèo kiết xác kia." Dương Giai Kỳ nói: "Ai mà ngờ anh ta sẽ tới nơi này, thật sự là oan gia ngõ hẹp!”
“Chính là thằng bị từ hôn kia hả? "Thẩm Nguy cười lạnh: "Tôi còn tưởng là ai chứ!”
Lục Phàm mặc kệ, cứ hướng về phòng đấu giá mà đi, trên người anh không một xu dính túi, còn phải lấy tiền mua thuốc, không rảnh dây dưa cùng đám này.
Đi tới phòng đấu giá, Lục Phàm liền tới trước quầy lễ tân: "Tôi muốn bán đấu giá cái này, có thể giúp tôi giám định một chút không?!"
Nhìn thấy Lục Phàm lấy bình nướ© ŧıểυ ra, cô gái ở quầy lễ tân theo bản năng lùi về phía sau, đồng thời trừng mắt: "Anh làm sao vậy, sao lại mang bình nướ© ŧıểυ vào đây?”
“Đây là đồ cổ!” Lục Phàm nói: "Tôi muốn đem nó bán đấu giá, giá bao nhiêu cũng không thành vấn đề!”
“Anh nghèo quá nên phát điên rồi hả?” Dương Giai Kỳ châm chọc khıêυ khí©h: "Đem bình nướ© ŧıểυ đi bán đấu giá, anh cho rằng phòng đấu giá là nhà anh mở hả?"
Lục Phàm sắc mặt âm trầm, anh không muốn để ý tới Dương Giai Kỳ, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng lễ tân: "Mời cô giúp tôi giám định đồ đấu giá! Đồng thời chuẩn bị sẵn phiên đấu giá!”
“Nếu cậu thật sự thiếu tiền, tôi có thể cho cậu mượn. "Thẩm Nguy cười nói: "Không cần phải thê thảm như vậy chứ? Nói gì thì nói tôi cũng nẫng tay trên vị hôn thê của cậu, tôi cũng nên bồi thường cho cậu đúng không!”
Dương Giai Kỳ cau mày, lời Thẩm Nguy vừa nói khiến cho cô có chút không thoải mái, nhưng Thẩm Nguy thế lực lớn, cô cũng không dám quá mức chống đối hắn.
“À thì anh cứ suy nghĩ cho kỹ đi chứ việc chọn phụ nữ quan trọng mà, nếu không sau này hối hận cũng muộn đó!” Lục Phàm nhún vai: "Mà này, cô ta không phải là vị hôn thê của tôi đâu, mà là tôi không cần rác rưởi, anh thì có vẻ ngược lại, rất thích nhặt rác rưởi!"
"Thằng này mày chán sống à!" Thẩm Nguy giơ tay định tát Lục Phàm nhưng đã bị anh ngăn lại, nhanh nhẹn giơ chân cho hắn một cước, Thẩm Nguy phải lùi về sau, trong người thấy hơi đau nhức.
“Anh điên rồi, anh là thân phận gì, cũng dám ra tay đánh Thẩm thiếu gia!" Dương Giai Kỳ rống giận.
Lục Phàm mặc kệ, ánh mắt vẫn nhìn về phía quầy lễ tân.
“Vị tiên sinh này, tôi đã giám định sơ bộ rồi, bình nướ© ŧıểυ của ngài không phải hàng thật!”
Lễ tân che miệng nói với Lục Phàm, dường như không nhịn được nữa, đây là thành đấu giá, người ở đây đều là thương nhân giàu có, quan chức quyền quý, nào có ai ăn mặc bần cùng như Lục Phàm, nhìn không giống kẻ có tiền có quyền chút nào. Làm sao mà lấy ra được đồ cổ chứ?