"Chàng trai trẻ, được mời đến đây ắt hẳn là có tài năng hơn người.” Chu Lão nhìn về phía Lục Phàm: “Kẻ thù chưa đến, chúng ta thử so tài một chút, cậu thấy thế nào?"
Lục Phàm chắp tay: "Tiền bối, với khả năng của ông, làm sao tôi dám so tài? Khi đối thủ đến, tôi chỉ có thể dựa vào tiền bối thôi!"
Chu Lão đắc ý, càng thêm coi thường Lục Phàm. Ngay cả so tài cũng không dám, còn có bản lĩnh gì?
Nhiều đệ tử Thanh Long môn nghỉ ngờ, họ chỉ nghe đồn về Lục Phàm, nhưng giờ đây nhìn vào biểu hiện hèn nhát của anh, e rằng lời đồn chỉ là hư cấu.
Ngay cả Hàn Vân Hải cũng ngạc nhiên, không biết thực lực của Lục Phàm ra sao.
"Vân Hải, sau này nhìn người phải cẩn thận, đừng để bị lừa, tiền bạc không dễ kiếm!" Chu Lão nhàn nhạt nói.
Hàn Vân Hải vội vàng gật đầu, đồng thời ra lệnh cho người mang đến một chiếc hộp nhỏ: "Sư phụ, đây là con tặng sư phụ, chỉ cần giải quyết được Dương Bắc Thiên, sau này con sẽ hậu tạ nhiều hơn!"
"Yên tâm!" Chu Lão gật đầu: "Hôm nay tôi sẽ trừ khử cái tên đó cho anh!"
Lục Phàm ung dung uống trà, chẳng hề quan tâm đến chuyện trước mắt. Dù sao trong mắt mọi người, nhân vật chính hôm nay không phải là anh.
Ngay lúc họ đang trò chuyện, một lưồng gió mát thổi qua bờ Hồ Tây, một người đàn ông trung niên như ma quỷ xuất hiện tại Bát Giác Các.
"Dương Bắc Thiên, mày đến rồi!" Hàn Vân Hải cười lạnh: "Tao còn tưởng mày không đến!"
"Đã chờ đợi nhiều năm, hôm nay là ngày chết của mày, sao tao có thể không đến!" Dương Bắc Thiên cười lạnh: "Thế nào, cổ đã rửa sạch chưa?"
"Chậc chậc, nếu mày ra tay ngày hôm qua, đó là số mệnh của tao, nhưng mày nghĩ rằng hôm nay mày còn gϊếŧ được tao sao?" Hàn Vân Hải cười lạnh: "Bờ Hồ Tây sẽ là nơi chôn vùi mày!"
Dương Bắc Thiên bình thản, ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, nhìn Hàn Vân Hải đầy vẻ thích thú: "Ai cho mày lá gan vậy? Dám nói ra lời này?"
"Tất nhiên là lão phu!"
Chu Lão đứng dậy, nhìn chòng chọc Dương Bắc Thiên: "Lão phu không muốn ra tay, nếu cậu biết điều, hãy nhanh chóng rời khỏi Thanh Châu, sau này không được đặt chân đến nửa bước!"
"Ông già rồi nên ăn nói lảm nhảm hả?" Dương Bắc Thiên cười lạnh: "Ông dựa vào đâu mà uy hϊếp tôi?"
“Thật là không biết trời cao đất dày!" Chu Lão lạnh lùng nói, nội lực hùng hồn trong cơ thể cuộn trào.
Đệ tử Thanh Long môn né tránh, cao thủ võ đạo giao đấu, nhanh như chớp nhoáng, nếu không cẩn thận bị thương, e rằng khó giữ mạng!
Dương Bắc Thiên lạnh lùng, tung một chưởng đầy uy lực để nghênh đón, quyền phong vô cùng sắc bén!
Ẩm!
Tiếng nổ vang dội bùng lên trong Bát Giác Các, Chu Lão lảo đảo, bị đánh bay ra xa. Ông ta không chỉ loạng choạng lùi lại, mà khóe miệng còn rỉ máu.
"“Sao...sao lại thế được!"
Hàn Vân Hải kinh sợ. Chu Lão là võ giả đại thành đỉnh phong, vậy mà trước mặt Dương Bắc Thiên cũng không thể đỡ nổi một đòn.
"Tôi tưởng ông lợi hại lắm chứ, đúng là làm người ta thất vọng!"
Dương Bắc Thiên giãm chân lên mặt Chu Lão: "Nãy giờ không phải rất hung hăng sao? Sao giờ lại như chó chết vậy!”
Chu Lão phun ra một ngụm máu, cả người run rẩy. Khí tức của người trước. mặt quá khủng khϊếp, nếu biết trước, ông ta tuyệt đối không dám ra tay.
"Xin hỏi tiền bối xuất thân từ môn phái nào?" Chu Lão vội vàng hỏi: "Vì sao thực lực lại mạnh mẽ đến vậy?”
"Ông không xứng biết!"