“Giả bộ cái gì, mày cho dù có là Thiên Vương lão tử, tao cũng phải cho mảy. đẹp mặt!”
Gã đầu trọc mắng to: "Nỗi nhục vừa rồi tao phải trả lại cho mày gấp mười lần!”
Gã đeo kính cũng không do dự nữa, người như Lục Phàm, gã đã gặp nhiều, nếu thật sự có chỗ dựa lớn ở phía sau thì đã nói ra từ nãy rồi!
“Mấy người muốn làm gì!”
Lâm Khả Nhi đi ra, đứng bên cạnh Lục Phàm: " chỉ cần thả chúng tôi đi.”
in lương tôi không cần nữa, "Tao nhổ vào, tiền lương của mày được mấy đồng mà dám ở đây cò kè mặc. cả?" Gã đầu trọc khinh thường nói: "Hôm nay hai đứa mày đừng có mơ mà đi!"
Lâm Khả Nhi vẻ mặt bất lực, cô từ nhỏ không cha không mẹ, làm chuyện gì cũng sẽ khiêm tốn, chưa từng có ai vì cô bị ức hϊếp mà đứng ra lên tiếng cho cô.
Mà trong những ngày ngắn ngủi này, tất cả những gì Lục Phàm làm cho cô, đều khiến cô cảm nhận được sự ấm áp, cô không hy vọng Lục Phàm có bất cứ chuyện gì.
“Khả Nhi, em lui qua một bên, dựa vào mấy người này không đủ tư cách để làm gì anh đâu."
Lục Phàm bắt chéo chân, thần sắc rất bình thản.
Chị Lưu ở một bên lắc đầu, vốn còn đồng tình với Lục Phàm, bây giờ lại không muốn quan tâm nữa, Lục Phàm quá xem thường người khác, không biết tránh nặng tìm nhẹ, cứ phải chọc giận mấy tên không dễ chọc.
“Bọn mày còn đứng đó làm gì?”
Gã đeo kính lạnh lùng nói: "Trói thằng đó này lại cho tao, tao muốn nhìn coi nó giả vờ khí thế được bao lâu!”
Mấy tên đàn em cũng không do dự nữa, đi về phía Lục Phàm.
“Để tao coi thằng nào dám!”
Vài tên đàn em vừa tới gần Lục Phàm thì nghe thấy giọng nói lạnh như băng. truyền khắp nhà hàng. Bên ngoài nhà hàng, từng dãy xe hơi chỉnh tề đậu ngay phía trước.
Trên xe đi xuống hơn mười người đàn ông cao lớn, mặc âu phục đi giày da, bước đi vô cùng mạnh mẽ cứng cáp, người nào người nấy nhìn là biết không tâm thường.
Tiểu Bạch Long đi vào phòng ăn, cung kính chào Lục Phàm: "Chào Lục tiên sinh!”
“Chào Lục tiên sinh!”
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Mấy chục bóng người cường tráng tràn vào nhà hàng, thi nhau hướng về phía Lục Phàm hô to, vô cùng khí thế!
Không ít nhân viên đang đứng vây xem bị bọn họ doạ sợ, mấy nhân viên này chưa bao giờ thấy qua cảnh nào hoành tráng đến vậy.
Chị Lưu đứng ở một bên, có chút không dám tin, ngơ ngác nhìn mọi chuyện đang diễn ra, trong lòng không ngừng nổi sóng.
“Lục tiên sinh?”
Gã đeo kính nhíu mày, đồng thời nhìn về phía Tiểu Bạch Long: "Người anh em này, bên anh tuy là đông người nhưng làm việc ít nhất phải có lý do..."
Lời còn chưa dứt, gã đeo kính đã bị Tiểu Bạch Long một cước đá bay: 'Lý do cái mông! Mày đúng là nhiều chuyện quá đó, dám đắc tội Lục tiên sinh, mày chán sống rồi!”
Gã đầu trọc sắc mặt tái xanh, gã bây giờ mới nhận thức được Lục Phàm quả nhiên có chỗ dựa, bằng không sao mà gọi được nhiều người tới đây như vậy.
“Bọn mày cũng không nên ngông cuồng, nhà em vợ tao có quen biết với người Thanh Long môn, hậu quả bọn mày chịu không nổi đâu!" Gã đầu trọc uy hϊếp nói: "Nếu không tin, bọn mày cứ thử đi đến lúc đó đừng có mà hối hận!”
Đám người Tiểu Bạch Long mang đến ngay lập tức cười to, bọn họ chính là Thanh Long Môn đây này, mấy lời gã đầu trọc mới nói là đang kể chuyện cười cho bọn họ nghe đó hả!
“Mày nói tao nghe chút đi, mày biết ai ở Thanh Long Môn?” Lục Phàm đứng dậy cười nói, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Tiểu Bạch Long cũng nhíu mày, chuyện này liên quan đến Thanh Long Môn, nếu Lục Phàm trách bọn họ, vậy thì phiền toái lớn rồi. Tiểu Bạch Long biết rất rõ †ầm quan trọng của Lục Phàm đối với Thanh Long Môn.
“Anh Hắc của Thanh Long Môn!” Gã đeo kính lạnh lùng nói: “Bọn mày hôm nay tới số rồi!”
"Nếu tao đoán không sao thì anh Hắc mày mới nói là Hắc Tử hả!" Tiểu Bạch Long xoa tay: "Dựa vô thằng đó mà tụi mày đắc ý dữ vậy? Nếu không phải nhìn nó có chút tài mọn thì cỡ nó mà đòi vào Thanh Long Môn hả?”
"Bọn mày cũng là người của Thanh Long Môn?" Gã đeo kính hơi hoảng: "Đúng là người quen nhưng lại không nhận ra nhau! người một nhà suýt nữa là hiểu lầm lớn rồi!”