- 🏠 Home
- Đô Thị
- Teen
- Thần Y Toàn Năng
- Chương 34: Bệnh nhân đã không còn gì
Thần Y Toàn Năng
Chương 34: Bệnh nhân đã không còn gì
“Bệnh nhân đã không còn gì đáng lo ngại nữa nên tôi xin phép!” Lục Phàm chắp tay nói: "Về phần chuyện của nhà họ Thẩm, cứ đợi ông Thẩm có thời gian thì tôi sẽ ghé qua saul”
“Từ từ đã, từ từ đã!” Thẩm Thiên Long kéo Lục Phàm: "Lục thần y đã giúp tôi việc lớn đến thế này sao tôi có thể để cậu đi về như thế được!”
Dứt lời, Thẩm Thiên Long lấy ra một chuỗi chìa khóa: "Đây là chìa khoá của biệt thự Thiên Phúc, tôi tặng nó cho Lục thần y!"
Chủ nhiệm Triệu đứng sững ở một bên, hai mắt gã loé sáng, người khác không biết biệt thự Thiên Phúc đại diện cho cái gì nhưng gã thì biết.
"Trị bệnh cứu người, vốn là nghĩa vụ và cũng là cái tâm của người thầy thuốc, Ông Thẩm là đại tướng có công lớn với quốc gia, tôi càng phải hỗ trợ ông và người nhà ông. Về phần biệt thự này...”
“Lục thần y nếu không nhận, lòng tôi sẽ khó mà an ổn!”
Thẩm Thiên Long thần sắc nghiêm túc: "Mong Lục thần y nhận lấy, coi như là tấm lòng của lão già này!”
“Sư phụ đừng từ chối nữa!” Triệu Hàn Đông cười khẽ: "Nếu không có sư phụ, đứa trẻ đó đã sớm chết!”
Lục Phàm do dự một lát rồi mới gật đầu, nếu là tấm lòng của ông Thẩm, anh cũng không thể cự tuyệt.
Đợi đến khi Lục Phàm rời đi, toàn bộ bệnh viện Thanh Châu như nổ tung, trong đó có không ít người biết về ý nghĩa tồn tại của biệt thự Thiên Phúc.
Mới vừa ra khỏi bệnh viện, Triệu Hàn Đông đã cười nói: "Sư phụ, lần này ra tay đã kiếm được khoản lớn đấy! Chẳng những làm cho ông Thẩm thiếu nợ sư phụ, còn hôt được một cái biệt thự Thiên Phúc.”
"Thế nào, chẳng lẽ Biệt thự Thiên Phúc có chỗ đặc biệt?" Lục Phàm kinh ngạc hỏi: "Ông mau nói đi tôi nghe!”
“Trong thành Thanh Châu này có một khu biệt thự được xem là cao cấp nhất, người bình thường có tiền cũng không mua được, chỉ có những ai lập công lớn trong quân đội hoặc có cống hiến lớn cho quốc gia mới được phép mua!" Triệu Hàn Đông giải thích: “Khu biệt thự Thiên Phúc này không chỉ đơn thuần là nơi để ở, nó còn đại diện cho thân phận người sở hữu vô cùng uy quyền!”
“Thì ra là thế! "Lục Phàm gật đầu: "Phần đáp lễ này của ông Thẩm quả thật không nhỏ!”
“Đương nhiên rồi!” Triệu Hàn Đông gật đầu: "Ở Thanh Châu này, không biết có bao nhiêu người muốn móc nối quan hệ với ông Thẩm nhưng không có cơ hội. Ông Thẩm đối với sư phụ rất cung kính đó!"
“Ông ngưng tâng bốc tôi đi!” Lục Phàm liếc mắt một cái: "Ngày mai đúng giờ đi làm, công ty Thái Khang của tôi vừa mới khởi đầu thôi, cần người có danh tiếng như ông qua để giúp đố!”
"Sư phụ yên tâm, tôi trở về liền bảo Hiểu Sinh đóng cửa Thần Y quán, mai nó theo tôi qua công ty của sư phụ!” Triệu Hàn Đông vỗ ngực cam đoan.
“Ông đúng thật là hiếu thuận với tôi đó!” Lục Phàm cười khẽ, mới xoay người bước lên một chiếc taxi.
Triệu Hàn Đông ngây người tại chỗ, nội tâm có hơi xấu hổ, hai chữ hiếu thuận từ trong miệng Lục Phàm nói ra, ông cứ cảm thấy nó lạ lạ.
Đợi đến ngày hôm sau, Lục Phàm đưa Lâm Khả Nhi đến trường xong thì chạy qua công ty Thái Khang.
Công ty bây giờ cũng có thể coi như đã đi vào quỹ đạo, quản lý Trần bận trước bận sau, cả người rất mệt mỏi, nhìn thấy bóng dáng của Lục Phàm thì vội vàng tiến lên n‹ ục tiên sinh!"
Lục Phàm đáp một câu: "Dẫn tôi đi cửa hàng dược liệu đi, mẫu thuốc thí nghiệm điều chế thế nào rồi?"
"Triệu thần y đang trông coi, có ông ấy ở đây chắc hản sẽ không xảy ra sai lâm!" Quản lý Trần vội vàng nói: "Cửa hàng dược liệu mùi khó ngửi, không bằng..."
“Làm sao? Sợ tôi phát hiện được gì à?”
Lục Phàm bất mãn nói: "Dưỡng Tâm Đan là tôi viết phương pháp điều chế, cho dù có Triệu thần y ở đây, tôi cũng phải tự mình coi qua chứ!"
“Tôi hiểu rồi, để tôi dẫn đường!" Quản lý Trần vội vàng gật đầu.
Sau đó không lâu, hai người đi tới của hàng dược liệu trực thuộc công ty Thái Khang, Lục Phàm nhìn thoáng qua khu điều chế Dưỡng Tâm Đan, hài lòng gật đầu: "Không sai, cứ dựa theo quá trình thao tác này mà làm!"
“Sư phụ, Dưỡng Tâm đan này đúng là thứ tốt!”
Triệu Hàn Đông tiến lên nói: "Nếu như cho ra mắt trên thị trường, chắc chắn sẽ nổi tiếng!”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Teen
- Thần Y Toàn Năng
- Chương 34: Bệnh nhân đã không còn gì