Trong phòng bệnh, đứa trẻ nằm trên giường sắc mặt dần ổn định, tuy rằng nôn ra máu đen, nhưng trên mặt đã bắt đầu hồng hào lại, hơi thở cũng dần dần vững vàng.
“Sư phụ quả nhiên không tầm thường!"
Triệu Hàn Đông mừng rỡ: "Thật sự là sánh ngang với Hoa Đà mài”
Lục Phàm vẻ mặt lãnh đạm: "Đây cũng không phải là bệnh nan y gì, mà là chọc phải mấy thứ không sạch sẽ, nếu không phải tôi sử dụng một vài phương thức đặc thù thì hôm nay Đại La Kim Tiên có tới, chỉ sợ cũng không cứu được nói”
“Sư phụ dùng phương pháp gì vậy, có thể dạy tôi không?” Triệu Hàn Đông vẻ mặt nghiêm túc.
“Chỉ sợ dạy cũng dạy không được!"
Lục Phàm mỉm cười.
Mới vừa ra khỏi phòng bệnh, đã thấy mọi người vẻ mặt uể oải, Ông Thẩm vẻ mặt đau khổ.
"Lục thần y, tôi đã lựa chọn tin tưởng cậu, cho dù cháu tôi xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ không trách tội cậu."
ThẩmThiên Long trịnh trọng nói: "Thẩm gia tôi cảm tạ
Ông Thẩm vẻ mặt bi thương, ông vốn là người sáng suốt nên biết rõ nếu Lục Phàm không ra tay thì cháu ông cũng không qua khỏi.
"Bệnh tình đã ổn định, ông Thẩm đây là bị gì vậy?"
Lục Phàm vô cùng khó hiểu hỏi: “Không lẽ lại có ai nói bậy nói bạ nữa hả?”
“Bệnh tình đã ổn định?"
Chủ nhiệm Triệu là người đầu tiên nhảy ra: "Lời này là thật hả?”
“Còn nói xạo được hay gì?” Triệu Hàn Đông bước ra: "Sư phụ tôi ra tay chưa bao giờ thất bại đâu!”
Ông Thẩm mừng rỡ, phóng về phía phòng bệnh, đám người chủ nhiệm Triệu cũng đi theo phía sau, bác sĩ Ngô thì vẻ mặt khó tin.
Nhìn thấy tình trạng của đứa trẻ đã khá hơn, vẻ mặt bác sĩ Ngô kinh ngạc nhìn Lục Phàm, thân là bác sĩ đầu ngành ở đây, anh biết rõ tình trạng lúc nãy của bệnh nhân nguy hiểm cỡ nào! Phương pháp của Lục Phàm như này thì có thể coi
là cải tử hồi sinh luôn còn gì!
“Tốt lắm, cuối cùng tình trạng cháu tôi cũng khả quan hơn rồi.' Ông Thẩm nắm tay đứa trẻ, trong ánh mắt tràn ngập sự vui mừng.
Ông vốn đã vô vọng rồi nhưng mà kỹ thuật Trung y có thể xem như cứu người chết sống lại này của Lực Phàm đã khiến ông trong nháy mắt có lại hy vọng!
“Ông nội, con đói quá!”
Đứa trẻ nằm ở trên giường lên tiếng, trên mặt lộ vẻ tiều tụy.
“Nhanh, mau đi chuẩn bị đồ ăn!" Chủ nhiệm Triệu vội vàng nói.
Thẩm Thiên Long đứng dậy, nhìn Lục Phàm, cúi đầu trước anh: "Lục thần y có ơn quá lớn! Thẩm gia tôi suốt đời khó quên!"
"Ông Thẩm nói quá lời, Thẩm gia ba đời đều là quân nhân có công lớn với quốc gia, sao có thể tuyệt hậu được!”
Lục Phàm nói thẳng: "Cho nên Ông Thẩm không cần như thết Đây là chuyện tôi nên làm!”
Nói đến đây, Lục Phàm có hơi nghỉ hoặc: "Cơ mà bệnh tình này phức tạp, để lại nhiều di chứng, nếu không trừ được tận gốc thì sau này có khi sẽ nguy hại vô cùng!”
“Ý Lục thần y có phải là... trong nhà tôi, có thứ không sạch sẽ?”
Ông Thẩm kinh ngạc nói: "Nói thật là lúc trước tôi cũng nghĩ vậy!”
“Tôi cũng suy đoán thôi, về phần có phải hay không, tôi cũng không rõ lắm.”
Lục Phàm nhún vai.
"Lục thần y có thể cứu được cháu tôi thì sao có thể là người thường.”
Thẩm Thiên Long nghiêm túc nói: "Không biết Lục thần y rảnh ngày nào? Tôi muốn mời cậu ghé nhà uống vài ly!”
“Ông Thẩm đích thân mời, tôi cũng không tiện từ chối."
Lục Phàm gật đầu.
Kỳ thật anh có suy đoán, trong nhà Thẩm gia có lẽ có thứ gì đó không đơn giản!