- 🏠 Home
- Đô Thị
- Teen
- Thần Y Toàn Năng
- Chương 22: Tại sao phải xin lỗi
Thần Y Toàn Năng
Chương 22: Tại sao phải xin lỗi
Lục Phàm liếc mắt một cái, nhìn thấy người tới là Dương Giai Kỳ, cảm thấy hơi xúi quẩy.
Lâm Khả Nhi vẫn đang ăn bánh ngọt, nhưng cô cũng có chút tò mò, Lục Phàm từ trước tới nay luôn khách khí với người ngoài, chưa bao giờ thấy anh thô lỗ với người khác như bây giờ, người phụ nữ trước mặt đã làm gì anh ấy mà khiến anh ấy phải ghét bỏ như vậy!
“Thì ra là cậu Lục.”
Một ông lão đi tới, khách khí nói với Lục Phàm: “Sư phụ cậu y thuật siêu phàm, vậy mà cậu cũng học được hết bản lĩnh của ông ây, chữa hết bệnh cho Bạch lão gia tử!”
“Dương gia chủ?” Lục Phàm mỉm cười nói: “Nỗi nhục ở Dương gia ngày đó, tôi đây vẫn nhớ mãi không thể quên đấy!”
“Cậu Lục cứ nói đùa, bất quá là chuyện tai tiếng nhỏ giữa chúng ta, cần gì phải bàn luận ở đây!” Dương Đỉnh Thiên vội vàng cười làm lành: “Cậu Lục y thuật vô song, về sau tiền đồ vô lượng, chút thù nhỏ oán nhỏ này đâu đáng đế nhắc tới đúng không…”
“Nổi nhục khỉ bị từ hôn, sao có thế nói quên là quên.” Lục Phàm cười lạnh nói: “Không bao láu nữa, tôi sẽ làm cho Dương gia trả giá thật lớn, đây cũng là việc tôi nên làm!”
“Người trẻ tuổi có nhiều việc tốt nhất đừng nên nhắc lại.” Dương Đỉnh Thiên lạnh mặt: “Cậu đúng là chữa khỏi cho Bạch lão gia tử, cùng lắm cũng chỉ đạt được tiền tài ngoài thân mà thôi, cậu thật sự nghĩ rằng cậu có thế làm gì Dương gia sao?”
“Vì sao không thể?” Lục Phàm cũng lạnh mặt: “Dương gia bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa chứ!”
“Hừ!” Dương Đỉnh Thiên lạnh lùng nói: “Chỉ có chút y thuật mà đã kiêu ngạo tự đại như vậy, cậu sau này cũng không có tiền đồ đâu!”
“Tôi có tiền đồ hay không liên quan mẹ gì đến ông.” Lục Phàm cười lạnh nói: “Tôi nói này Dương gia chủ, ông cũng lớn tuổi lắm rồi đấy, còn vất vả tới đây chúc thọ Bạch lão tiên sinh, là chuẩn bị nhìn cho quen hả?”
“Lục Phàm, anh đừng có quá trớn!” Dương Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Anh tốt nhất là nên để cho mình đường lùi, đừng khiến mọi thứ khó coi quá, cấn thận hậu quả sau này anh gánh không nối đâu!”
“Yên tâm, con người tôi tốt chết đi được ấy không cần đường lùi với cả đường tiến đâu.” Lục Phàm khẽ mỉm cười: “Dương gia mấy người vẫn là đi cho tốt con đường còn lại của mình đi, cũng chẳng bao lâu nữa đâu!”
Lục Phàm dứt lời, Dương Đỉnh Thiên liền cau mày, hắn thật không ngờ Lục Phàm thẳng tính như thế, không coi Dương gia bọn họ ra gì.
Đang lúc hắn sắp phát hỏa nối giận thì Liễu đại sư cầm theo một ly rượu vang đỏ đi tới, bên cạnh ông là các ông chủ lớn ở Thanh Châu, đều là người có tiền có quyền, đối với Liễu đại sư vô cùng khách khí.
Dương Đỉnh Thiên nhìn thấy Liễu đại sư đi về phía này cũng vô cùng kích động, vội vàng cầm lấy ly rượu vang đỏ, Dương Giai Kỳ cũng thu lại thái độ chanh chua, trịnh trọng đón tiếp. Liễu đại sư và Bạch lão gia tử không chỉ là bạn bè thân thiết mà địa vị cũng ngang hàng với nhau, không ai dám phớt lờ ông ây.
Dương Đỉnh Thiên bưng chén rượu, tháo bớt nút áo tây trang, cả người nhìn qua mười phần hăng hái.
Chỉ là Liễu đại sư vừa mới đi tới bên cạnh hắn, lại xoay người nhìn về phía Lục Phàm: “Cậu thanh niên này lão tìm cậu nãy giờ đấy, nào uống với lão một ly!”
“Liễu đại sư nhọc lòng rồi!” Lục Phàm đứng dậy, đồng thời cầm ly rượu của mình lên.
Dương Đỉnh Thiên cầm rượu đứng sững ở một bên, trên mặt lập tức nóng bừng, lão vốn tưởng rằng Liễu đại sư tới kính lão, chẳng qua là
lão ảo tưởng mà thôi.
“Bạch lão đầu sắp tới rồi, cậu có muốn ngồi hàng đầu với lão không?” Liễu đại sư mỉm cười nói: “Dù sao gặp nhau cũng không dễ, lên trên ngồi dễ trao đối với nhau hơn đó.”
“Không cần!” Lục Phàm uống một ngụm rượu vang đỏ, sau đó cười nói: “Ngồi ở chỗ này thoải mái hơn, mặc dù có mấy con ruồi nhặng làm phiền bất quá chúng cũng không có bản lĩnh gì, không làm phiền được tôi.”
“Vậy lão cũng không phiền cậu nữa vậy.” Liễu đại sư mỉm cười nói: “Hôm nào cậu có thời gian đi thành đấu giá thì gọi cho lão, chúng ta cùng làm một trận đấu giá đồ cổ vui vẻ.”
“Đương nhiên không thành vấn đề!” Lục Phàm búng tay một cái.
Dương Đỉnh Thiên vô cùng hoang mang, lão chỉ biết là Lục Phàm có y thuật hơn người, nhưng ai mà ngờ Lục Phàm còn hiểu cả đồ cố, nếu không sao mà giao lưu được với Liễu đại sư chứ!
Sau khi đi qua một góc khác, Dương Đỉnh Thiên nhìn về phía Dương Giai Kỳ: “Thằng nhãi này chẳng lẽ còn biết xem đồ cổ? Liễu đại sư vì sao lại biết nó?”
“Con biết một chút thôi!” Dương Giai Kỳ gật đầu nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con cho rằng anh ta mèo mù vớ cá rán, may mắn nhặt
được món đồ cổ nên Liễu đại sư mới nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa.”
“Thì ra là thằng lừa đảo!” Dương Đỉnh Thiên khẽ gật đầu: “ông còn nghĩ nó có bản lĩnh thật sự!”
Lúc mọi người nói chuyện rôm rả với nhau, Dương Giai Kỳ nhìn về phía Lục Phàm, cũng liếc mắt lướt qua Lâm Khả Nhi, cô ta thấy rõ ràng, Lâm Khả Nhi đi chung với Lục Phàm, cũng không biết từ lúc nào mà Lục Phàm lại dây dưa được với một mỹ nhân như thế kia!
“Thế nào? Ăn no chưa?” Lục Phàm nhìn Lâm Khả Nhi: “Nếu chưa ăn no, anh đi lấy thêm mấy dĩa cho em.”
“Anh Lục Phàm, hôm nay chúng ta tới đây ăn tiệc mừng thọ mà!” Lâm Khả Nhi vội vàng nói: “Em ăn nhiều bánh ngọt như vậy, lát nữa không ăn tiệc chính được đâu!”
“Vậy không ăn nữa!” Lục Phàm cười, cấn thận giúp Lâm Khả Nhi lau miệng.
Cách đó không xa, Dương Giai Kỳ nhíu mày, cô ta mặc dù chướng mắt Lục Phàm, nhưng chẳng biết tại sao, khoảnh khắc thấy Lục Phàm lau miệng cho Lâm Khả Nhi, cô ta lại có chút khó chịu.
“Lục tiên sinh này thật đúng là không đơn
giản.’
Trong góc phòng tiệc, Lưu Huyền Hào đang nói chuyện, đám người Lâm Giai cũng ở bên cạnh hắn.
“Có cái gì không đơn giản, không phải là lấy được một tấm vé thôi sao?” Trương Thiến nói: “Lưu thiếu gia, anh cũng lấy được mấy tấm vé mà!”
“Không thế so sánh được, nếu tôi đoán không sai, anh ta tham gia yến tiệc này, căn bản là không cần vé, chỉ có người như chúng ta mới cần vé vào cửa.” Lưu Huyền Hào lắc đầu: “Lục tiên sinh này lai lịch không nhỏ đâu!”
“Tôi thấy anh bị dọa sợ hôm ở câu lạc bộ rồi mới cảm thấy tên đó lợi hại như vậy.” Trương Thiến nói thẳng: “Tôi chưa bao giờ cảm thấy tên đó có chổ nào lợi hại.”
“Tôi thấy anh Lưu nói không sai đâu.” Lâm Giai lên tiếng nói: “Ngày hôm đó ở câu lạc bộ nếu không có anh Lục ra mặt, chúng ta đều gặp rắc rối lớn cả rồi.”
“Không sai!” Lưu Huyền Hào trịnh trọng gật đầu: “Sau này gặp Lục tiên sinh phải chào hỏi đàng hoàng, không được chọc giận anh ta, nếu không sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Trương Thiến bĩu môi, cho dù Lục Phàm có cứu bọn họ thì cô ta vẫn khinh thường anh.
Mà ở một bên khác, Dương Giai Kỳ đi tới bên
cạnh Lâm Khả Nhi: “Tôi nói vị tiểu thư này, cô ăn nhiều như vậy, chẳng lẽ đói lắm sao?”
Lám Khả Nhi sững sờ, không ít người ở đây cũng quay đầu lại nhìn, những lời này của Dương Giai Kỳ có thể nói là vô cùng sắc bén.
Lục Phàm lạnh lùng nói: “Đây là tiệc sinh nhật của Bạch lão gia tử, đến lượt cô ở đây lên tiếng à?”
“Tôi nói không sai, tiệc mừng thọ còn chưa bắt đầu, cô ta ở đây ăn uống lung tung, sợ là không thích hợp lắm.” Dương Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Dáng dấp cũng xinh đẹp đó nhưng gia giáo thấp kém!”
Khóe mắt Lâm Khả Nhi xuất hiện bọt nước, cô chưa từng bị ai mắng như thế, nhất thời cảm thấy vô cùng tủi thân, nhìn Lâm Khả Nhi đau lòng khiến cho lửa giận của Lục Phàm dâng cao.
“Dương Giai Kỳ, xin lỗi đi, ngay lập tức!”
“Dựa vào cái gì?” Dương Gia Kỳ lạnh lùng cười, bất mãn nói: “Tôi chỉ nói sự thật! Dựa vào cái qì phải xin lỗi.”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Teen
- Thần Y Toàn Năng
- Chương 22: Tại sao phải xin lỗi