Lăng Tiêu lộ ra bảy phần bá khí, ba phần điên cuồng làm cho tất cả mọi người ở đây không khỏi khϊếp sợ!
Từ Long ngông cuồng nhừng mà Từ Long vẫn có tư cách để ngông cuồng!
Không nói đến những thứ khác, chỉ cần nói đến tập đoàn Từ thị tại Giang Châu làm sao lại nổi danh như vậy?
Giá trị thị trường vượt qua 200 tỷ, nhìn khắp toàn bộ Giang Châu, ai có thể địch?
Học trò của Từ Long không biết cao bao nhiêu nhưng trong số ức vạn phú hào, lại không biết có bao nhiêu!
Cho nên với sự ngông cường của Từ Long, mọi người tuy giận nhưng cũng không dám nói gì, bởi vì hắn có thực lực!
Lại nhìn Lăng Tiêu!
Đúng... Có vẻ như cũng liền có mấy tên thủ hạ Trương Đạo Sơ để mắt. Nhưng mà đám người Trương Đạo Sơ cũng bất quá mới đạt tới cấp bậc học trò Từ Long, chớ đừng nói chi là nói chuyện ngang hàng cùng Từ Long!
"Ha ha ha ha ha...."
Từ Long lại một lần ngửa mặt lên trời cười to!
"Buổi tối hôm nay, ta xem như thấy được cái gì gọi là tự cho mình siêu phàm! Ngươi muốn Giang Châu cùng ta hay sao? Ngươi liền cái tên cũng không dám báo lên, chỉ biết khua môi múa mép, ngươi cho rằng ta là kẻ ngu a? Có bản lĩnh cũng đừng ở nơi đó trang bức,
nếu có gan thì mau báo ra tên của mình, để lão phu nhìn xem rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào!"
Minh Thừa hừ lạnh một tiếng, tiến về phía trước một bước.
"Từ Long lão tặc, ngươi hãy nghe cho kỹ! Thiếu chủ nhà ta chính là Quỷ Cốc thiếu chủ!"
"Quỷ Cốc thiếu chủ? Quỷ Cốc một trong ba đại tông môn thần bí của Võ lâm sao?"
"Không sai!"
"Hừ! Vậy thì thế nào? Không Động thế nhưng là một trong chín đại môn phái giang hồ thì sao phải sợ Quỷ Cốc các ngươi? Chớ đừng nói ngươi chỉ là chỉ là Quỷ Cốc thiếu chủ, cũng không phải Quỷ Cốc cốc chủ!"
Tú Nhi hai tay đặt sau lưng, cái cằm nâng nhẹ, không kiêu ngạo không tự ti nói:
"Vậy thì... Long Tổ Thiếu tướng, cái thân phận này như thế nào?"
"Cái gì?"
Mọi người ở đây, không khỏi cùng nhau hít sâu một hơi.
Muốn nói đến Quỷ Cốc, tuy nói là một trong ba đại môn phái thần bí võ lâm, có thể cũng chính bởi vì nó thần bí không muốn người biết, cho nên cũng không có thực lực để chấn nhϊếp!
Nhưng mà Long Tổ Thiếu tướng, đây cũng là phải có thực lực mạnh yếu mới có thể được phong làm Thiếu tướng!
"Thiếu tướng" hai chữ liền đủ để xưng bá Giang Châu!
Từ Long khẽ cắn môi, nhìn thoáng qua Trầm Vạn Thông. Trầm Vạn Thông cho hắn một cái nụ cười, ra hiệu hắn không cần kinh hoảng, lúc này Từ Long mới thở dài một hơi.
Hắn nhẹ hừ một tiếng, lại lần nữa hỏi:
"Liền xem như Long Tổ Thiếu tướng lại như thế nào? Quỷ Cốc cách xa Giang Châu, Quỷ Cốc dựa vào cái gì chỉ huy Giang Châu chúng ta?"
"Thiếu chủ nhà ta không chỉ là Quỷ Cốc thiếu chủ, đồng thời hắn cũng là người Giang Châu!"
"Ngươi nói cái gì?"
Con ngươi của Từ Long co rụt lại. Chợt cười lạnh nói:
"Hoang đường! Vì chiếm lấy Giang Châu, đường đường là Quỷ Cốc thiếu chủ cũng phải nói láo. Ta thật hoài nghi là cái thân phận Thiếu tướng này của ngươi có phải thổi lên hay không a!"
Từ Bắc Thần phụ hoạ theo:
"Không sai, ngươi nói ngươi là Thiếu tướng còn chưa tính, thế mà còn nói mình là người Giang Châu. Tại sao ta chưa nghe nói qua, Giang Châu có ngươi nhân vật này?"
"Thiếu chủ nhà ta họ Lăng tên Tiêu! Chính là con cháu của Lăng gia Giang Thành Giang Châu!"
"Lăng Tiêu! Lại là hắn! !"
Mọi người lại lần nữa khϊếp sợ.
Lăng gia tuy không tính là gia tộc lớn gì tại Giang Châu, nhưng mà chuyện ba năm trước đây dù sao vẫn là quá mức làm cho người chấn kinh. Cho nên mọi người ở đây cơ hồ đều biết!
Từ Long biết được thân phận của Lăng Tiêu thì đầu tiên là chấn kinh, sau đó thì ở trên mặt dần dần bắt đầu khinh miệt.
"Ta tưởng là ai chứ? Nguyên lai là dư nghiệt của Lăng gia lúc trước! Lúc trước, Lăng gia các ngươi trêu chọc Yến Kinh Hoa gia. Cha mẹ ngươi bị gϊếŧ, ngươi cũng bị đánh gãy hai chân! Vẫn chưa đủ khổ hay sao? Bây giờ mới bất quá ba năm, ngươi liền trở lại nói ngươi là Quỷ Cốc thiếu chủ! Vẫn là Long Tổ Thiếu tướng muốn chiếm lấy Giang Châu để sau này báo thù choc ha mẹ của ngươi? Ngươi xem tất cả chúng ta đều là kẻ ngu sao?"
Lăng Tiêu không vui không buồn, sắc mặt của hắn vẫn thản nhiên như lúc ban đầu.
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi nguyện thần phục hay không?"
"Hừ, ta nếu là thần phục ngươi, ngươi sẽ như thế nào?"
"Tha cho tội vô lễ của ngươi vừa rồi!"
"Ha ha ha... Buồn cười cùng cực! Vậy ta nếu là không phục thì sao nào?"
"Vậy thì... Liền gϊếŧ ngươi!"
"A ha ha ha ha...."
Từ Long lần thứ ba ngửa mặt lên trời cười to.
"Lăng Tiêu tiểu nhi, ngươi không cần ở chỗ này hù dọa ta! Ta Từ Long cũng không phải bị người dọa mà lớn lên! Ngươi muốn gϊếŧ ta sao? Ta cũng đang muốn gϊếŧ ngươi đây!"
Nói tới chỗ này, sắc mặt của hắn trở nên lạnh lẽo!
"Ngươi đánh cháu của ta, tại trên địa bàn Từ gia hồ nháo, nếu như Từ Long ta không gϊếŧ ngươi, vậy thì sau này Từ gia chúng ta làm sao có thể phục chúng được?"
Lúc này sắc mặt của Lăng Tiêu lạnh nhạt.
"Vậy thì đã không còn chuyện để nói! Nếu như thế, không cần nhiều lời!"
"Gϊếŧ — —!"
Chữ "Gϊếŧ" vừa ra, Minh Thừa không nói hai lời, dưới chân da^ʍ một cái. Lúc này thân thể của hắn theo lực mà lên, giống như Mãnh Hổ hạ sơn, Thương Long lướt như biển lao thẳng tới Từ Long!
Sắc mặt của Từ Long biến hóa, Từ thị tử đệ lập tức hô lớn:
"Bảo hộ Từ gia!"
Ra lệnh một tiếng, cao thủ Từ gia lần lượt xông tới, lập tức bao bây Minh Thừa.
Từ gia mặc dù là nhà thế tục, nhưng Từ gia cũng không phải ăn chay. Nhà bọn hắn cũng cung cấp nuôi dưỡng một ít tu luyện giả Võ đạo. Nhưng những cao thủ này đều chỉ là tán tu, cũng không phải cao thủ của môn phái!
Nhưng mặc dù là như thế, lấy tài lực hùng hậu của Từ gia cung cấp nuôi dưỡng mấy tên cao thủ, vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trong nhóm người này, ngoại trừ đại bộ phận đều là Võ giả bên ngoài thì còn có bốn tên Võ Sư tam trọng cảnh, cùng với hai tên cao thủ Võ Sư thất trọng cảnh!
Thực lực của Minh Thừa bây giờ đã là Võ Sư thất trọng cảnh. Nhưng hắn cũng không phải là phổ thông Võ Sư, hắn là Võ Đế chuyển sinh.
Cho nên tuy là một người nhưng hắn lại có thể ứng chiến trực diện với một đám cao thủ.
Trong khách sạn trong lúc nhất thời liền nổi lên gió lớn.
Những người bình thường kia không ngừng trốn đến một góc tường. Bọn hắn sợ bản thân mình bị ngộ thương.
"Thiếu chủ, ngồi!"
Trương Đạo Sơ chuyển một cái ghế cho Lăng Tiêu. Lăng Tiêu ngồi xuống, nghiêng dựa vào ghế quan chiến, hai chân tréo nguẫy, ánh mắt lạnh nhạt.
Sau khi Từ gia Võ Sư giao thủ mấy chiêu cùng với Minh Thừa thì ở trong lòng không khỏi sinh cảm thán.
"Thực lực của tên này thật sự hùng hậu!"
"Không chỉ như vậy, chiêu thức của hắn cũng là sắc bén vô cùng. Nếu như so sánh với tâm pháo chiêu thức của chúng ta đều mạnh hơn không ít!"
"Quả nhiên không hổ là một trong ba đại môn phái thần bí của võ lâm, chung quy vẫn có chút bổn sự."
"Dạng này đánh xuống sợ là không được! Tốc chiến tốc thắng, bắt giặc phải bắt vua trước. Mọi người nhanh chóng bắt giữ tên họ Lăng kia, gia hỏa này cũng không dám động!"
"Võ Sư chi cảnh đến kiềm chế hắn, tất cả võ giả toàn bộ tiến lên bắt giữ tên họ Lăng!"
"Vâng!"
Minh Thừa cười hắc hắc.
"Vốn đang có thể sống lâu một hồi, các ngươi lại vẫn cứ muốn đi tìm chết! Thật sự là thứ không biết chết sống!"
Đám Võ Sư không hiểu! Lúc này một đám võ giả đã ép thẳng tới hướng Lăng Tiêu.
Đám người Trương Đạo Sơ thì đứng tại sau lưng Lăng Tiêu, thấy nguy nhưng bất động.
Bọn họ mặc dù là người bình thường, thế nhưng mà chỉ cần có Lăng Tiêu ở đây thì tâm tình của bọn họ không có một chút hoảng loạn nào!
Tú Nhi muốn ra tay thì bị Lăng Tiêu nhàn nhạt quát nhẹ một tiếng.
"Lui ra!"
Tú Nhi chợt lui ra, mặc cho những tên võ giả kia lao thẳng đến trước mặt Lăng Tiêu.
Mấy người đồng thời xuất thủ gặp Lăng Tiêu bất động, không khỏi khóe miệng giương nhẹ.
"Nghĩ không ra muốn bắt tên tiểu tử này lại dễ dàng như vậy!"